Nhắn tin xong, Hạ Đình để điện thoại lại vào túi và im lặng cùng với Lạc Mai lùi về sau vào chỗ khuất ánh nhìn của mọi người. Bây giờ có hai tên đang đứng ở gần cửa ra vào, chắc hẳn đứng đó để ngăn không cho cô và Lạc Mai chạy đi.
Ở phía đối diện, Thịnh Nam vẫn đang để cho người phụ nữ kia dựa vào lòng mình. Anh không ôm cô ta và cũng chẳng đẩy ra.
“Uyển Khanh, em đến đây làm gì?” Anh hỏi.
“Em không đến được à? Anh đi chơi mà cũng chẳng bảo với em một câu, ở đây có nhiều phụ nữ như vậy... Chẳng lẽ bọn họ thì được còn em thì không?” Uyển Khanh nói một cách nũng nịu. Cô ta vừa nói vừa cố tình đặt tay lên ngực anh và nhẹ nhàng khiêu khích.
Thịnh Nam cười nhưng không trả lời. Anh hơi ngửa cổ ra sau và uống cạn ly rượu trên tay. Tiếp đó anh lại nhìn về phía Hạ Đình, biểu cảm dần trở nên mơ hồ.
Men theo ánh mắt của Thịnh Nam, Uyển Khanh nhìn thấy được hai cô gái đang ngồi trong góc tối. Ánh mắt cô ta trở nên sắc lạnh, sắc mặt cũng tệ hẳn đi. Cô ta lạnh giọng nói.
“Hai người kia là ai? Nhìn cách ăn mặc của họ thì chắc chắn không phải mấy cô tay vịn kia.”
“Không biết... Hai người đó là ai thế nhỉ? Hình như tự tiện chạy vào đây...” Thịnh Nam lười biếng dựa lưng về sau. Anh cố tình không nói rõ ràng, còn việc Uyển Khanh hiểu theo cách nào thì mặc cô.
“Vậy ư? Chắc lại là mấy đứa không biết thân biết phận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-tinh-co-dau-bi-thay-the/905567/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.