Editor – Tử Dương 
*** 
Giọng điệu không khách khí như vậy đối với một bữa tiệc lớn mà nói quả thật vô cùng chói tai. 
Mấy vị khách vui đùa quá trớn lúc nãy bị mất mặt nên không dám ho he gì thêm, đành hậm hực cười làm lành: "Vâng... vâng... đúng là như vậy..." 
Ngay cả khách khứa cũng không nể mặt, ai bảo người ta là con trời, nói chuyện phách lối như vậy còn cần lý do sao? 
Nhưng trong lòng lại không khỏi nói thầm, vận may của nhà họ Đổng đột nhiên ập tới, tự dưng lòi ra một núi dựa vững chắc. 
Về sau những lời cười cợt thế này sợ là không thể nói nữa. 
Cố Diễm Sinh cũng ngạc nhiên, nhẹ giọng cảm khái: "Thì ra là Bùi tiên sinh, hoàn toàn khác khác xa những gì mà báo chí hay viết, thật biết nhìn người." 
Đổng Từ cười cười, cách nói này quả thật mới mẻ. 
Dư quang trong mắt Bùi Tứ Trăn quét qua Đổng Từ đang châu đầu ghé tai với Cố Diễm Sinh, ánh mắt lạnh đi. 
Người vui nhất vẫn là Lê Mẫn. 
Lâu rồi bà không gặp đứa cháu ngoại này, bèn bước tới đánh vài cái lên tay anh, "Thiên Tứ, con còn biết đường về à!" 
Thiên Tứ là nhũ danh. 
Dám lấy tên mụ như vậy, cũng đủ thấy trong nhà cưng chiều đứa cháu này cỡ nào. 
Nếu so về cấp bậc, ở nhà họ Lý còn như thế, qua nhà họ Bùi chắc không cần phải nói nữa, người ta ngậm muỗng vàng, còn anh ngoạm luôn cả tòa kim sơn. 
Sắc mặt Bùi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-the/3111467/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.