Editor – Tử Dương 
*** 
Đêm nay, Đổng Từ mơ rất nhiều giấc mơ. 
Nhiều khi tỉnh dậy lại quên mất mình vừa mơ gì, có lẽ bản thân vừa nhảy xong một điệu Tango Argentina. 
Như thể mọi thứ trên thế gian này đều tan trong điệu Tango đó, như gần như xa, triền miên một thể. 
Cuối cùng tất cả đều hóa thành dục vọng pha lẫn sự khiêu khích nguyên thủy nhất, vừa ngây ngô lại vừa điên cuồng, bọn họ như hai ngọn lửa chạm đỉnh vào nhau. 
Cảm giác xa lạ này vui sướng đến tận xương tủy... 
Ánh nắng chiều dát lên gương mặt Đổng Từ, tùy thời tùy khắc đều có thể khiến cô trở nên vô hình, thế nhưng lại chẳng địch nổi đôi mắt thuần túy mê người đó. 
Cô chớp mắt thất thần, phảng phất như đang quay về căn phòng xa hoa năm đó, bốn phía đâu đâu cũng ngập trong tình triều ướt át. 
Muốn ngừng mà không thể ngừng. 
Đổng Từ cảm thấy đau đầu, chắc do tối qua uống nhiều quá. 
Cô vọt vào phòng tắm rửa, cảm giác tỉnh táo hơn nhiều, nhìn mình qua gương lại bỗng nhiên nhớ tới quãng thời gian mười tám tuổi năm ấy. 
Sáu bảy năm trôi qua, rốt cuộc đã thay đổi được những gì? 
Có lẽ là sự cuồng ngạo. 
Phóng túng tùy ý, tùy hứng làm bậy, vì đạt được mục đích mà không màng tới hậu quả, cảm giác đó thật sự quá thoải mái. 
Lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng người giúp việc: "Thiếu phu nhân, cô dậy chưa, phu nhân mời cô xuống uống trà." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-the/3111463/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.