Editor – Tử Dương 
*** 
Hóa ra cũng có lúc không thể sống lý trí như bản thân mong muốn. 
Cho dù không có vết nhơ, không tạo sai lầm, hữu kinh vô hiểm nhưng chung quy, Đổng Từ vẫn khó lòng chịu đựng cảm giác lúc nào cũng bị quản chế. 
Bùi Tứ Trăn thừa biết nhược điểm của cô ở đâu, nên cứ chăm chăm nhắm vào đó mà 'ngoáy'. 
Cơn giận bùng lên lại một lần nữa nhắc nhở Đổng Từ rằng, anh ta có thể hất tung bàn cờ bất cứ lúc nào, cho dù hiện tại anh ta không làm vậy. Bùi Tứ Trăn ép Đổng Từ vào ngõ cụt, chờ cô chạm đến giới hạn, chờ cô không nhịn được nữa, chờ cô lật bàn. 
Có điều... Đổng Từ không muốn. 
Cô không dễ trúng kế. 
Đổng Từ hít sâu, cố gắng bình tĩnh, hai tay chia bài lưu loát, hơn nữa còn rất vui là đằng khác. 
Mười sáu tuổi đóng phim, mười tám tuổi đoạt giải ảnh hậu, đâu phải chỉ là gối gấm thêu hoa. 
(*) Gối gấm thêu hoa: ví với những người chỉ có nhan sắc bên ngoài mà không có học thức tài năng 
Mấy cốt truyện quá đỗi tầm thường này vốn không phải đối thủ của Đổng Từ. 
Người khác không thấy được sự bất thường, nhưng Bùi Tứ Trăn lại không phải người khác. 
Bùi Tứ Trăn biết Đổng Từ đang giận đến mức toàn thân run bần bật, ấy vậy mà cô vẫn không chịu yếu thế, dù không nỡ nhưng từng bước ép cô vào 'khuôn' cũng là một loại lạc thú. Anh nghĩ nếu đặt trong hoàn cảnh khác, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-the/3111452/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.