Editor – Tử Dương 
*** 
Nhìn Bùi Tứ Trăn cẩn thận làm cô còn tưởng anh là tay chơi lão luyện trong mấy vụ lén phén với vợ người ta. 
Mỗi bữa cơm thôi mà cũng bày đặt chơi trò kích thích. 
Đổng Từ cười cười, nhưng tính ra bữa tối này cũng thú vị đấy chứ, con người là thế, dù biết rõ nguy hiểm trước mắt nhưng vẫn cố tình đâm đầu. 
Chẳng sợ ngã hai lần trên cùng một hố. 
Không phải do họ ngu, mà là họ muốn chứng minh bản thân, thiện vịnh giả chung bị nịch(*),đạo lý đó chẳng sai chút nào. Tuy cốt nghĩa mang ý không tốt nhưng mấy ai dám phản bác? 
(*) Người bơi giỏi nhưng chắc gì không bị chết đuối. 
Bất luận là cô, hay là Bùi Tứ Trăn. 
Đổng Từ đến salon tóc xong thì ghé qua công ty, thuận đường mua cho chú Ngụy một ly cà phê. Tiếc là vẫn chưa nghe tin Cố Đông Viễn nợ tiền. 
Ngụy Tấn An thấy bình thường: "Đừng vội, muốn dụ ông ta cược hết tài sản không phải chuyện dễ, tuy nhà họ Cố có tận ba thế lực, nhưng sản nghiệp lại trải rộng khắp nơi, chú nghe nói lúc Cố Quỳnh Sinh gặp chuyện, ông ta liền thế chỗ con mình." 
"Chú nghĩ ông ta mượn việc công để moi tiền sao?" 
"Khó nói lắm, vị ba chồng quý hóa của con không có khiếu kinh doanh, bảo sao ông cụ Cố một hai không chịu trao quyền thừa kế." 
"Nghĩa là?" 
"Chắc ông ta chán chơi kế hoãn binh rồi." 
Đổng Từ suýt bật cười, Cố Đông Viễn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-the/3111429/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.