Chương trước
Chương sau
Hàn Phi khiển Yêu Lang sải cánh bay đi cực nhanh, thoáng chốc đã rời khỏi trăm dặm. Bất nghờ không khí ba động, xa xa phía trước ập tới trường lực rất lớn, Y lấy kinh nghiệm Trận Pháp Sư đoán định:
"Đây là ba động do Pháp Trận Lãnh Thổ gây nên, Trận này dùng nhiều tài nguyên ẩn giấu khắp nơi trong phạm vi Địa Đồ hình thành. Tác dụng để người khiển trận quản hết tất cả các sự kiện xảy ra tại vị trí nào đó. E là do Võ Phủ Điện khởi động ra, khí lưu này cho thấy bọn hắn chỉ còn cách đây không quá hai trăm dặm. Không xong, phải tìm đường khác nhanh chóng tránh xa chỗ này."
Quay ngược trở lui, tốc độ gia tăng gấp đôi. Đám người tại chiến địa vừa mới hồi thần, đang tiếp tục giằng co, từ xa thấy Yêu Lang trở lại mấy kẻ tài phú hẵn còn, thấp thỏm lo lắng vì nghĩ hắn đến vơ vét thêm lượt nữa.
Nhưng khi đến gần không giảm tốc độ phóng ra lôi cầu thị uy như bọn hắn nghĩ mà vụt mạnh qua hất tung bụi bẩn, bản thể Yêu Lang màu lam nhạt bó đuôi bạch quang lôi huyễn xẹt qua như sao băng mất dạng vào hẻm núi cách chiến địa vài khu thung lũng.
Đến góc khuất, Hàn Phi thu lại Yêu Lang, xuất Phong Lôi Phù lao vút vào rừng già, khi năng lượng Linh Phù ảm đảm Y đáp xuống một điểm u tĩnh, nơi này khí hậu ẩm ướt dấu chân Yêu Thú dày đặc hiển nhiên hoang vắng không người, khoảng cách đã vượt ngoài sáu trăm dặm, tâm tư xẹt qua thói xấu:
"Kiểm kê tài phú một chút, mới tìm đường khác trở về tránh phiền nhiễu sau."
Nơi này có sông lớn chảy qua, Yêu Thú thường xuyên theo đàn đến uống nước, Y lấy dược hương bôi lên thân vào sơn động mở trận ấn ẩn tàng.
Bỏ ra bảy chiếc Giới Chỉ, mở hai chiếc màu đen của hai ả Hắc Bào, từng chiếc chứa khoảng trăm ngàn vạn khối thượng phẩm Linh Thạch, thượng phẩm Ngân Giáp kèm Ngân Khí mấy chục kiện, Đan Dược tam phẩm tứ phẩm mỗi loại năm mươi viên, Tụ Hỏa Thạch Tụ Phong Thạch 600 khối, Linh Dịch dưỡng nhan dưỡng da cấp hai/ 1000 bình, Linh Phù cấp hai/ 10 tấm, Trận Bàn chứa Hồ Điệp Tiểu Trận/200 mảnh, màu vẽ phấn hồng đồ dùng nữ nhi mấy núi nhỏ.
Đến Giới Chỉ màu xanh lá của Đạo Bào lão giả. Linh Thạch thượng phẩm hai mươi ngàn vạn khối, tám cái lệnh bài, hai tấm bản đồ trong ngoài thành Đông Hoàng nhìn nét vẽ tựa mô phỏng thông đạo, hai kiện cổ khí Bát Quái đặt chung với vài trang tàn tích công pháp.
Kiểm qua ba Giới Chỉ kim sắc của tiểu Hầu gia, tài nguyên thông dụng khá khẩm xắp xếp gọn gàng giống như mỗi chiếc của riêng một người, số lượng chiếc đầu tiên gấp năm lần ba chiếc trước đó, riêng Linh Thạch thượng phẩm một ngàn tỉ khối, lệnh bài thân phận mười mảnh.
Yêu Đan thất giai hai trăm bộ, bát giai một trăm, cửu giai mười bộ, một cặp song đoản đao Vương Khí trung phẩm, Hoàng Thiết hạ phẩm 50 khối, trung phẩm 10 khối. Một bức thiệp đỏ niêm phong bằng lực lượng Địa Sư Cảnh cửu tầng, không phải đồng cấp hoặc Địa Vương Cảnh không mở ra xem được nội dung bên trong.
Hàn Phi cười tít mắt:
- Ha ha, đây là Giới Chỉ bảo vật áp tải trong lời đồn.
"Thiệp đỏ kia nguyên liệu chế tác từ tủy thú thất giai ngũ hành, khán ngũ hệ bền ngàn năm, bên trên lưu khí tức để chủ nhân nó cảm ứng được vị trí."
Không thể hủy chỉ còn cách giấu đi, Y lấy vài mảnh ngọc thạch khắc khảm trận đồ ẩn bớt ấn ký, bỏ vào giới chỉ cấp thấp gia cố thêm mấy tầng che mắt lại ném vô giới chỉ Vương khí, đem Phi Đao Hoàng khí đè lên mới yên tâm. Thư tín cấp bậc này hắn đoán định xử lý không khéo tạo ra tác động cường giả Địa Sư Cảnh cửu tầng trở lên sẽ nhanh chóng tìm đến, lấy lực lượng hiện tại không có cách đối kháng.
Nhìn đến chiếc kim sắc thứ ba, Y thoáng chau mày cảm nhận dị ứng:
- "Cổ Trận Khống Yêu" đây chẳng phải trận bảo của đám lão đầu Luyện Thi Sư thường dùng sao? Bên trong không lẽ là..
Linh Nhãn khai, cẩn trọng dò xét. Khung cảnh hiện, lục giai Yêu Thú ba trăm con, thất giai 200, bát giai 50, cửu giai 5 con. Tất cả còn sống, linh trí lẫn thân thể bị tà lực trong trận giam chặt, bộ dạng nhìn chung rất suy yếu.
Hàn Phi lẩm bẩm:
- Đám Yêu Thú này bị khóa trong không gian trữ vật thân thể cường hãn cũng còn sống không quá ba mươi ngày. Săn Yêu Thú diệt sát khó một thì bắt sống khó hai, đây là dạng lễ vật.
Tạm cất đi, kiểm đến chiếc bạch sắc của Hắc Bào bên sườn núi. Y hụt hẫng thất vọng vì bên trong không có bảo vật nổi bật, hai trường kiếm cực phẩm ngân khí, bộ nỏ tiễn diệt Nhập Đạo Cảnh hậu kì, bộ nhuyễn giáp thượng phẩm, Linh Dược lẫn Đan Dược tổng thể hai trăm phần, một ngọc bài lục diệp khắc chữ Vương quanh viền hình thù con Thủy Giao một sừng dưới đáy đánh số 6. Còn lại đều là đồ dùng nữ nhân.
Hàn Phi trợn mắt thở dốc:
- Nghèo đến vậy sao, ta còn ngỡ bên trong mấy núi kì bảo, một mảnh Linh Phù cấp bốn cũng không, chẳng lẽ Y có hai giới chỉ?
Đang buồn rầu than vãn, bỗng bên ngoài có tiếng ồn ào vọng tới. Phóng Linh Nhãn thức Thấu Thể quét ra, nhận diện tràng cảnh ba tên hắc bào yếu ớt dìu dắt nhau, phía sau ngũ quỷ mỗi kẻ một cặp đoản đao thành thục chém giết Yêu Thú, lưỡi đao vung đến đâu mạch chủ Yêu Thú bị cắt qua huyết thanh tung tóe ào ạt ngã xuống. Cấp bậc hung thú nơi này cao nhất chỉ ngũ giai, tam gia trở lại ước chừng không dưới mười vạn.
Yêu Thú dường như có thù với Luyện Thi Sư, thấy đồng loại bị diệt bọn chúng càng hung tợn gầm rú gọi tới bầy đàn đông hơn, cho dù ngũ quỷ thủ pháp cao siêu xoay người lần trảm chục con nhưng vì quá nhiều bọn hắn đành vừa đánh vừa lui.
Hàn Phi chép miệng:
- Khà khà, giới chỉ thứ hai đến rồi.
Ba ả hắc bào như đã cạn sức, tựa lưng vào phiến đá không có ý đi tiếp, ngũ quỷ rỉ rả thúc giục. Một hắc bào nói lớn:
- Quận Chúa, ngươi đi trước. Bọn ta lấy ra Bản Nguyên đánh với đám cường giả đã kiệt sức, cùng lắm lúc này tự bạo bảo hộ ngươi.
Ngũ quỷ chống trả được một góc không đánh được thập diện, chớp mắt đã bị Yêu Thú bao vây, bốn đầu ngũ giai nhảy tới vồ đám người ở giữa, khoảng cách chưa đầy ba mươi thước, hắc bào nọ bước đến bày thế chuẩn bị tự bạo, mệng hét lớn:
- Mau đưa Quận Chúa đi!
Hai hắc bào, kẻ do dự người lôi kéo. Bất ngờ từ xa bắn tới một đạo kim sắc tốc độ cực nhanh găm vào mặt đất chắn trước mặt đám người này, tản mác lực lượng ba động đẩy lui Yêu Thú ra trăm thước, ba ả hắc bào sửng sốt nhìn vào đám bụi đang tan, chỉ thấy một thanh cực phẩm ngân khí Nam Kiếm bắt mắt. Ngũ quỷ lại thoáng giật mình vì trên thân Kiếm khảm khắc phù văn Pháp Trận ẩn hiện mấy đạo tàn hồn Yêu Linh.
Hàn Phi nhẹ bước ra thầm tính:
"Để bọn hắn chết đi sau đó thu lấy, tổn hao ít công sức phế ấn niệm kia cũng được, thiết nghĩ liên quan đến hậu bối hoàng thất thông tin về kì bảo chắc không ít, đến điều tra một chút."
Ngữ khí thân thiện cười nói:
- Ha ha, đến chỗ này còn gặp lại các ngươi, thật là có duyên!
Ngũ quỷ nhìn lại toàn thân run loạn, khí thế trảm yêu mất sạch, hung thú được đà xông lên, Hàn Phi thúc giục cổ chú, trong thân kiếm nhảy ra năm huyễn ảnh Hổ Yêu cao bốn trượng chắn ở năm hướng đồng loạt gầm lên trảo bay hung thú lén phén tiếp cận, nổi bật là Bạch Hổ vị trí giữa không phải tàn linh mà kết thành từ khí trường, hai mắt đỏ rực dữ tợn, hung thú đối đầu điểm này lùi về sau hai trăm thước.
Bên cạnh khí thế kia Hàn Phi kín đáo tản ra uy áp bán Vương yêu hồn của Bạo Viên, tuy chớp mắt thu lại bọn chúng hẵn còn kiên dè. Y rảo bước đến gần hơn, bất chợt phát hiện trên vách núi một đầu Địa Thú tứ giai nhảy vồ xuống đám ngũ quỷ, Y tiện tay phóng đến thanh ngân kiếm hạ phẩm xuên lủng sọ yêu thú nọ ghim dính nó vào vách đá treo lủng lẳng.
Ngũ quỷ thót tim chứng kiến thủ pháp phóng kiếm kia.
Hàn Phi nhẹ giọng:
- Các ngươi bỏ ra tài phú ta giải nạn này giúp.
Một hắc bào đắng mặt, không phải vì Y lấy đi Giới Chỉ, bọn hắn không có Đan Dược phục dụng, thì đã không thê thảm như này, liền hờn đáp:
- Tài vật đưa hết cho ngươi rồi!
Hàn Phi cười hắc hắc:
- Chút vật ngoài thân bọn ngươi cũng keo kiệt, gắng gượng làm gì cho khổ. Đám Yêu Thú kia rất biết ngoan ngoãn nghe lời, ta nói một tiếng bọn chúng sẽ rời khỏi.
Một hắc bào nữ hầu cởi bỏ áo choàng chớm qua vai, lộ ra gương mặt thanh tú xinh xắn tuổi độ hai mươi, nội y xanh non, nâng lên bàn tay trắng nõn làm ra động tác lùa chút gió vào cho mát mẻ theo điệu dáng nọ một làn hương nhẹ thoang thoảng trong gió, nàng lại xoắn xuýt đôi tay nhỏ vào nhau, bày ra bộ mặt nữ nhi yếu đuối tựa rụt rè nói:
- Ca ca, bọn ta thật không còn tài phú. Ngươi nam nhân thấy chuyện bất bình ra tay trượng nghĩa một đoạn thì có làm sao!
Theo lời nói ra, nàng khẽ từng bước xích đến gần Hàn Phi. Hắc bào Quận Chúa nhíu đôi mày liễu, ánh mắt chán ghét lườm thoáng qua, nàng hận nhất nam nhân đặt lợi ích lên hàng đầu. Ngũ quỷ ngồi gọn một góc, mắt mở lớn như bọn trẻ con chăm chú xem hát kịch.
Hàn Phi tránh né tạo khoảng cách, phì cười:
- Ta không hứng thú với lão bà!
Hắc bào nọ hờn dỗi:
- Ngươi nhìn ta điểm nào ra lão bà?
Hàn Phi không nhìn thêm, cười phá lên:
- Ha ha, ngươi xem có nữ nhân nào tuổi đôi mươi bộ dáng yếu đuối cấp bậc võ đạo Địa Sư Cảnh tầng ba.
Hắc bào nọ ngượng ngùng lui lại, khí độ biến đổi, chép miệng:
- Vậy mà nhìn ra được tu vi của ta.
Hắc bào Quận Chúa bán nghi nửa nghờ hỏi:
- Đám Yêu Thú kia nghe lời ngươi?
Hàn Phi "ừ" nhẹ.
Hắc bào khi nãy, bĩu môi:
- Xí.. có quỷ mới tin ngươi!
Hàn Phi nhàn nhạt đáp:
- Ta thử cho các ngươi xem.
Dứt lời Y nhảy vào giữa đám Yêu Thú, gõ đầu con này nhổ lông lưng con nọ, hò hét đùa giỡn đạp ngã vài con, giành lấy ấu thú ngũ giai từ chỗ mẹ của nó, mạnh tay bẹo nựng, tung hứng mấy lượt. Yêu Thú không chút phản kháng. Đám người bên kia trợn mắt khô cổ.
Thông thường Yêu Thú thù ghét Nhân Loại, chẳng màn đối phương có sức mạnh gì, hoàn cảnh bầy đàn có mặt không lý do lại hiền đến vậy. Tình huống này lại xem Hàn Phi như đồng loại, ai chứng kiến mà không kinh ngạc, bọn họ lại không biết Y nhờ phục dụng "Yêu Hương Dược Dịch" mà thôi.
Thoắt một nhịp, Hàn Phi trở về bên cạnh đám người nọ, ung dung hỏi:
- Thế nào, đã phục chưa?
Ai nấy gật gù tám phần tin tưởng. Bất chợt một người ngượng giọng:
- Bọn ta thật sự không còn tài vật.
Hàn Phi ném ánh mắt tham lam nhìn qua ngũ quỷ:
- Bảo khí của bọn hắn cũng được.
Ngũ quỷ hoảng hốt rúc đầu vào nhau.
Đám hắc bào khó hiểu ngũ quỷ vì gì nhìn thấy Hàn Phi như đám hài tử nghịch ngợm bị phụ thân bắt gặp vậy. Hàn Phi cười thầm, hắn chỉ dọa bọn tiểu bối Luyện Thi kia, bảo khí của bọn chúng chỉ dùng để khiển thi thể hài cốt, hắn sở hữu cũng không mang đến lợi ích lớn, mà bảo khí môn phái truyền thừa trên dưới mấy vạn đệ tử chỉ có một hai món, ngoại địch đánh cướp đi tràng cảnh toàn diện truy sát khó tránh khỏi.
Y hắng giọng:
- Nói với bọn chúng ta không phải Luyện Linh Sư chính tông.
Một hắc bào đến phiên dịch, ngũ quỷ nghe được thì định thần, tách khỏi nhau, cả bọn điệu bộ thân thiện lần lượt dâng tới Yêu Đan ngũ giai lục giai. Hàn Phi thu lấy, làm ra động tác gần gũi quen biết đã lâu, sáu tên ngửa mặt cười ha hả.
Hàn Phi nói ra mình không phải Luyện Linh Sư chính hệ thì mối thù tổ truyền cũng không đặt nặng, hắn đích thật từ nghiên cứu Pháp Trận mà phát triển luôn Luyện Linh, kĩ nghệ tuy vượt trội đa phần môn hạ chính tông lại chẳng có di vật truyền thừa nào. Cũng cho đám ngũ quỷ bỏ xuống rào cản kia, bọn hắn như tán tu bôn tẩu gặp gỡ qua lại lẫn nhau không chịu ràng buộc trong nghiêm quy nào.
Đám hắc bào lại bỡ ngỡ hỏi nhau:
- Nghĩa là thế nào, trước hoảng sợ sau tặng quà cuối cùng lại cười vui vẻ không chút đối nghịch?
Hắc bào khác nói như tự hỏi:
- Chỉ trong một câu nói, sao ta chẳng hiểu gì hết vậy, hai bên bọn hắn nhấc tay đều làm ra sự tình khiến chúng nhân kinh khiếp, cứ vậy làm thân không chiến sao?
Hắc bào còn lại, ngọc thủ tì cằm, mắt đẹp ẩn chút buồn bực lẩm bẩm:
- Chỉ bọn hắn hiểu với nhau, các ngươi muốn biết, đến hỏi ngũ quỷ chẳng phải rõ ư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.