Chương trước
Chương sau

Trưởng Lão sống một bó tuổi, cống hiến tại Đan Các nhiều năm, hiểu biết lẫn mối quan hệ trong ngoài rộng rãi, tuy hắn không có tính nhỏ nhen. Nhưng nhìn một thiếu niên mang đến mảnh Đan Phương, trong tích tắc đãi ngộ thật lớn, bản thân cũng xẹt qua tia đố kỵ.
Hàn Phi bên này tiếu dung, tán dương:
- Phó Các đại nhân làm việc thật dứt khoát, ta suy nghĩ lại một chút, chỉ lấy ba phần, nhờ ngươi viết cho một phong thư giới thiệu học viên Đông Hoàng Viện thì thế nào!
Tạ Bình Minh nhìn sâu Hàn Phi một cái, ngửa cổ cười tiếp một tràng:
- Các hạ hành động thật sảng khoái, phong thư chỉ là việc nhỏ, ta liền viết!
Gã Phó Các lấy giấy bút, nghiêm túc viết một chút.
“Kẻ này không phải người trong Thành vừa hay không có cơ hội cho thế lực khác tranh dành với ta. Gần đây có tin đồn Phụ Thành xuất hiện Thần Dược, miêu tả dược lực tương tự, không chừng là người này cung cấp. Hai phần tiền lời, nói bỏ liền bỏ. Khẳng định phía sau còn không ít thứ tốt. Ta phải thu thập lấy cho Đan Các. Ha ha.”
Thoăn thoắt cử tay, mấy hơi thở sau lão Phó Các lấy ra một cái Ấn Ngọc đóng dấu vào, gói kĩ trong kim thiệp, đưa đến.
Niềm nở:
- Các hạ còn Đan Phương khác, vẫn mong làm với chúng ta, đảm bảo không để các hạ chịu thiệt.
Hàn Phi thu lấy ôm quyền đáp:
- Ta sẽ ghi nhớ.
Trưởng Lão mang đến hai mảnh khế ước, một miếng Ngọc Bài Huyết Sắc, trên Ngọc Bài khảm khắc đồ văn hình trực diện Đan Các kèm bốn chữ nổi “Thượng Khách Đan Các” dưới đáy chữ, đánh số 5.
Lão Phó Các lẫn Hàn Phi hai bên điểm ấn ký linh hồn lên khế ước mỗi bên giữ một mảnh.
Phó Các ngữ điệu trịnh trọng:
- Lệnh bài kia, các hạ hưởng quyền lợi tự do ra vào Thành đi bất cứ đâu, giảm 30% mọi chi phí tại Đan Các, bên trong Thành chỉ cần không quá phạm sai lầm, Đan Các sẽ bảo vệ ngươi.
- Sau khi Dược bán ra, mỗi tháng sẽ có người mang đến thống kê lợi nhuận hoặc ngươi tuỳ ý đến phòng Quản Sự kiểm tra, thanh toán bằng lệnh bài.
Hàn Phi thi lễ, nhã nhặn:
- Phó Các đại nhân thật chu đáo, ta còn yêu cầu nhỏ, hi vọng thân phận được giữ kín.
Phó Các gật đầu:
- Ta sẽ làm theo ý các hạ.
— QUẢNG CÁO —

Hàn Phi kết lời chào biệt:
- Ta còn có việc, lần khác lại đến bái kiến. Tạm biệt hai vị tại đây.
Đôi bên lễ độ bái biệt, bọn Hàn Phi rời khỏi, thư giới thiệu đã tới tay, chỉ muốn nhanh đến Học Viện kia. Bộ dáng cả hai rất vội vã.
Gã Chấp Sự lóng ngóng bên ngoài, nãy giờ còn chưa rời đi. Trông thấy bộ dáng vội vã kia, tâm tư khó tránh đoán già đoán non. Hận thù đã lên tới đỉnh đầu, gã xông tới dang hai tay chặn lại, lớn giọng:
- Hai vị sinh ý thế nào rồi, cớ gì khẩn trương rời đi thế.
Hàn Phi cười nhạt:
- Rất thuận lợi, bọn ta đang bận việc, xin nhường đường.
Gã Chấp Sự cong môi mỉa mai:
- Đã thuận lợi cớ gì phải vội, ta thấy các ngươi là đang khó xử điều gì thì đúng hơn.
Hàn Phi, Thiết lão nhận ra tên này không có thiện ý, nhưng cũng không lên tiếng chỉ lách người sang một bên, gã Chấp Sự tiếp tục ngăn cản, mạnh miệng quát:
- Các ngươi còn muốn đi? Xem Đan Các bọn ta là nơi nào, thích thì đến náo loạn, lại muốn chuồn nhanh vậy sao!
Cùng lúc, một Quản Sự đi ngang qua, ngửa cổ hỏi đến tên Chấp Sự:
- Nơi này có việc gì ồn ào!
Tên Chấp Sự khom lưng cung kính chào qua, bày ra bộ dạng tội nghiệp, ngữ điệu vừa chịu thiệt thòi:
- Bẩm Tô Quản Sự, mấy kẻ khố rách áo ôm này gây náo loạn từ cửa vào, còn cậy bản thân có chút thực lực, sống chết ép ta dẫn bọn hắn cho bằng được đến phòng Trưởng Lão, sau đó bọn hắn không biết bên trong làm gì, lúc này vội vã bỏ chạy.
Tô Quản Sự trợn mắt:
- Còn có chuyện này sao. Người đâu, mau bắt trói bọn hắn lại cho ta.
Gã Chấp Sự một bên đắc ý cười “hắc hắc”. Phía sau Tô Quản Sự vừa đến sáu tên thủ vệ đều là Luyện Khí Cảnh hậu kì, nghe gọi bọn hắn nhanh chân chạy qua vây lấy.
Thiết lão gỡ trói buộc tu vi, tản mác toàn lực Nhập Đạo Cảnh tầng bảy hậu kì, quát:
- Ai dám!
— QUẢNG CÁO —

Sáu tên thủ vệ bị trường khí đánh bật ra, Tô Quản Sự nhíu mày:
- Còn dám phản kháng!
- Một chút bổn sự đó cũng dám làm loạn, các ngươi nghĩ rằng Đan Các ta là quả hồng mềm sao!
Nói rồi, Tô Quản Sự bộc phát khí lực tu vi Nhập Đạo Cảnh cửu tầng bành trướng, hình thành trường lưu phong nhận sắc bén, đè ép đến Thiết lão.
Tên Chấp Sự nhìn thấy thời cơ vả mặt đã đến, tu vi cũng bộc phát ra, lăng lệ Thủy hệ một đầu Ngư ảnh, Nhập Đạo Cảnh tầng sáu.
Đồng thời hét lớn:
- Người đâu, mau đến bắt phản loạn!
Mấy chục hộ vệ đang đứng gác bên ngoài, lũ lượt chạy vào, đều là Luyện Khí Cảnh trung kì.
Thiết lão đỏ mắt, khẩn trương rỉ rả:
- Lão Sư, hiện tại nên thế nào? Ngươi nói chiến, ta liền liều mạng đưa ngươi ra, ta bên trong cũng có chút hậu bài, xuất ra giữ chân được tên Nhập Đạo Cảnh cửu tầng kia trong 10 hơi thở.
Hàn Phi vỗ vỗ vai Thiết lão, còn đang muốn ra tay. Ngô Trưởng Lão bên trong, cảm nhận được trường khí ba động, lão ra cửa xem chợt nhìn thấy một màn kia, tròng mắt như muốn rơi rớt, ruột gan nhảy dựng.
“Sao bọn hắn lại vây bắt hai vị khách kia?”
Lão rảo bước đi tới, đứng bên cạnh Hàn Phi, hướng mắt Tô Quản Sự, uy nghiêm hỏi:
- Đây là có việc gì!
Tô Quản Sự nhìn ra thái độ thân thiết của Trưởng Lão đối với hai người kia, chợt rùng mình một cái, nhận diện sự tình có gì đó không đúng.
Liền cẩn thẩn trình bày:
- Bẩm Ngô Trưởng Lão, Liểng Chấp Sự báo hai người này làm loạn Đan Các, còn phiền nhiễu ngươi, lúc này đang muốn bỏ trốn.
Hàn Phi lẫn Thiết lão đồng dạng đánh giá:
“Tên Tô Quản Sự này biết liệu tình hình, liền một đường đổ hết cho tên Chấp Sự”
Gã Chấp Sự hớn hở ra mặt, còn nghĩ tên Tô Quản Sự thật không biết thời thế, lợi ích trước mắt không biết vồ lấy, chung quy giữ được chức kia xem chừng không vì não tốt, bằng vào phương thức kín đáo nào đó đạt được mà thôi.
Chính mình ôm hết công lao, có mặt cao tầng lúc này, thật là phấn khởi.
— QUẢNG CÁO —

Trưởng lão tức giận lại vờ như không, trước mặt thuộc hạ hạn chế cho thấy cảm xúc. Y tiến đến tên Chấp Sự uy nghiêm quát:
- Lại là ngươi nữa sao!
Lời vừa ra một luồng khí lực trong thân bộc phát, phá vỡ trường khí phong nhận.
- Hắc Nguyệt Liểng, ta thấy ngươi không muốn sống nữa!
Mắng một câu, vung chân một cước, đạp tên Chấp Sự lăn mấy vòng.
Tô Quản Sự chấn động, thu lại lực lượng, thầm thán:
“Không lẽ hai người này là khách quý, thôi xong ta rồi, ta thật ngu ngốc nghe theo tên cẩu kia, hắn trước sau giả quạ bắt gà, lôi ta vào kế hoạch kia. Ài...”
Ngô Trưởng Lão hoà nhã hướng Hàn Phi, thấp điệu:
- Hai vị, là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm. Ta sẽ cho hai vị một cái công đạo.
Hàn Phi chặn tay:
- Chuyện này ta không quản, ta còn có việc bận, xin đi trước.
Trưởng Lão cung kính tiễn:
- Hai vị đi thong thả.
Chờ khi bóng lưng bọn Hàn Phi đã khuất, Ngô Trưởng Lão nhìn Tô Quản Sự, hung dữ nói:
- Hắc Nguyệt Liễng bị cấm đến Đan Các một năm, ngươi chưa tra rõ sự tình, hùa theo gây cản trở khách quý của Các. Phạt cắt chức xuống làm Chấp Sự một tháng.
- Một nén nhang sau, Phó Các sẽ ban lệnh, ngươi có phục không?
Tô Quản Sự mặt mũi xám ngoét:
- Phục mệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.