Chu Thăng: "!!!"
Dư Hạo: "Sao không nói sớm?!"
"Quên mất." Âu Khải Hàng nói, "Nhìn thấy bọn anh, một chút cũng không nhớ tới."
Chu Thăng lập tức choáng váng: "Sao lại thế này? Nói rõ ràng!"
Dư Hạo: "Mau trở về hiện thực đi!"
"Bình tĩnh." Chu Thăng lập tức nói, "Thời gian trong mộng đều chậm hơn so với hiện thực, em ngủ ở trên xe rồi?"
Trái lại Âu Khải Hàng rất bình tĩnh, nói: "Buổi sáng em xin nghỉ không đến trường, sau bữa trưa mới ra cửa, lập tức có người bịt kín mũi em, muốn lấy túi trùm lên đầu em. Ban đầu em giả vờ để cho bọn họ đưa em đi, làm cho bọn họ không ngờ tới việc nửa đường đột nhiên em sẽ đánh trả, em lột túi trùm đầu xuống,định giải quyết bọn đấy chỉ trong chốc lát, nhưng dược tính phát tác nên đánh không nổi, thế là em lại bị bọn họ lên một chiếc xe..."
"Có nhớ biển số xe không?" Dư Hạo khẩn trương nói.
"Không chắc." Âu Khải Hàng nói, "Em thấy rồi, nhưng biển số xe không nhớ rõ lắm, chắc là cái này."
"Em bị bắt cóc mà còn bình tĩnh như vậy?" Dư Hạo quả thực dở khóc dở cười.
Âu Khải Hàng cười nói: "Không phải bọn anh bảo em bình tĩnh à?"
Âu Khải Hàng là đai đen Tae Kwon Do, muốn chế phục cậu không dễ dàng như vậy, lại còn bị cậu nhìn thấy biển số xe.
"Em cảm thấy xe sẽ đi về hướng nào?"
"Lên đường cao tốc." Âu Khải Hàng nói, "Trên đường dừng một lần ở trạm thu phí, em nghe thấy âm thanh 'Xin cầm thẻ'... Đại khái cách nhà em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-mong/998579/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.