Mỗi ngày đều là một ngày nắng đẹp, Dĩnh thị gần vào cuối thu, Dư Hạo cảm thấy rằng từ lúc Chu Thăng thổ lộ với mình thì cuộc sống của y đã tiến vào thời khắc hạnh phúc nhất, so với chuyện này thì tất cả những gì không thuận lợi trước đây, đều không có gì quan trọng nữa cả. 
Nếu bà nội vẫn còn sống thì thật tốt quá, Dư Hạo nghĩ bà nội có thể hiểu cho y, dù sao ngày trước lúc bà còn diễn hí khúc trong gánh hát, cũng có những vai nam trẻ trông xinh đẹp là đồng tính luyến ái. Hơn nữa, điều mà bà nội thích nhất chính là y phải sống hạnh phúc. 
Cuộc sống của y cùng với Chu Thăng sau khi hẹn hò với nhau, dường như không có quá nhiều thay đổi, điều này khiến cho Dư Hạo thấy hơi kỳ quái chút, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì từ lúc bắt đầu chuyển đến phòng ngủ này và sinh hoạt chung với Chu Thăng, ngày nào y với hắn cũng như hình với bóng, cảm giác lúc đó không khác so với việc yêu đương hẹn hò là mấy. 
Mỗi ngày Phó Lập Quần đều phải điên cuồng hứng chịu cảnh sống chung cùng với hai người này trong ký túc xá, thực tế hắn cũng không thể khiến cho đôi chim cu đang yêu nhau tha thiết này bớt phóng túng trong việc phát cơm chó được, nên chỉ có thể tạm thời chịu đựng. 
"Xin lỗi... anh hai à." Dư Hạo nói, "Tôi nhất định sẽ chú ý. Nếu cậu thấy khó chịu thì cứ nhắc nhở tôi bất cứ khi nào." 
Chu Thăng quá mức chủ động, chủ động đến mức khiến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-mong/998566/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.