Hắt xì xong, Dư hạo xoa xoa cái mũi, không hỏi lại nữa, nằm ở trên giường, cầm điện thoại lướt một hồi. "Tôi vui vì cậu." Dư Hạo lại nói: "Cũng tốt." "Vui cái gì?" Chu Thăng lạnh lùng nói, "Vui vì tôi đi ra ngoài cùng cô ấy ư?" "Chu Thăng." Dư Hạo chủ động nói, "Như vậy cũng tốt rồi, hôm nào chúng ta lại nghĩ biện pháp, cùng nhau đem Medusa..." "Cậu có thể câm miệng không hả?" Giọng điệu của Chu Thăng vẫn lạnh nhạt như cũ, "Bị ốm thì yên lặng nằm đi biết không?" Dư Hạo: "Tướng Quân, tôi không muốn lại lảng tránh vấn đề này..." Chu Thăng bỗng nhiên đứng dậy, một chân đá văng cửa ban công, lại liên tục đẩy hai lần cánh cửa sổ ra, âm thanh của cơn mưa lớn nháy mắt vọt vào. "Có thể trao đổi hẳn hoi một chút hay không hả? Dư Hạo lớn tiếng nói. Chu Thăng không phản ứng y, quay lại ngồi xuống trước bếp điện, một khắc kia Dư Hạo rất muốn tiện tay lấy đồ gì ném lên đầu hắn. Thầm nghĩ đây chính là nguyên nhân đầu tiên khiến hắn đánh Medusa mãi không chết đấy, nhưng nghĩ đến điểm này, Dư Hạo lại cảm thấy đây hẳn là theo lẽ thường, cũng không thể cấm bản thân mình cảm thấy buồn cười được. Bởi vì thái độ lảng tránh tình cảm nên không muốn trao đổi, nhưng mà muốn giải quyết vấn đề này, xác thật cần phải nói chuyện rõ ràng... Việc này lại rơi vào một vòng lặp vô hạn. Dư Hạo nhìn Chu Thăng, đột nhiên cảm thấy thật đau lòng. Y hy vọng hắn có thể sống an ổn, chỉ cần hắn vui vẻ, bản thân mình cũng có thể không cần cái gì hết. Chu Thăng lẽ ra phải trải qua một cuộc đời bình yên, cưới một cô gái xinh đẹp làm vợ, kế thừa gia nghiệp của ba mình, sinh được một cô con gái vâng lời. Tại thời điểm này, Dư Hạo chân chính cảm giác được, bản thân mình yêu hắn như thế. Nghĩ đến đây, Dư Hạo lại nhớ tới Lưu Bằng Hiên. Y kinh ngạc phát hiện, loại tình cảm của y đối với Chu Thăng đã vượt qua tất cả, thậm chí là thích đến nỗi nguyện ý từ bỏ hắn, chỉ cần hắn được hạnh phúc. "Cậu thật sự không cần quan tâm tới tôi." Dư Hạo nói trong tiếng mưa rơi nặng hạt giữa trời đất, "Chờ sau này khi cậu cảm thấy mình có thể thích Cảnh Nhã, tôi sẽ tự có thể chăm sóc tốt bản thân mình, Chu Thăng, chúng ta là bạn bè cả đời, giống như với anh trai vậy." Nhưng tiếng mưa rơi quá lớn, y không biết Chu Thăng có thể nghe thấy được hay không, có lẽ hắn sẽ nghe được mấy từ vụn vặt, cũng có thể không nghe thấy. Dư Hạo còn muốn nói tiếp, Chu Thăng lại đổ canh gừng vào cốc, đứng dậy đưa cho y. "Đừng vẩy lên trên giường!" Chu Thăng Thăng không kiên nhẫn mà quát to. Dư Hạo nhận lấy cốc, ngơ ngẩn nhìn Chu Thăng, giữa lông mày Chu Thăng ngập tràn lệ khí, đây là lần đầu tiên Dư Hạo thấy Chu Thăng để lộ ra biểu tình như vậy, tựa hồ mang theo chút vẻ chán ghét. "Cậu làm sao vậy?" Dư Hạo nói. "Uống đi!" Chu Thăng lại nói. Dư Hạo còn muốn nói điều gì nữa, Chu Thăng lại đi thẳng ra đóng cửa sổ, phòng ký túc xá trong nháy mắt tĩnh lặng lại. "Dư Hạo, tôi muốn nổi giận." Chu Thăng lại nói, "Bị cậu chọc điên rồi." Dư Hạo đành phải uống canh gừng xuống, bộ dáng Chu Thăng như một cỗ lửa giận chuẩn bị nổ tung, đi đến bếp điện từ, uống sạch chỗ còn lại, thu dọn đồ đạc, nhận lấy cái cốc của Dư Hạo, tiện đà xoay người rời khỏi phòng ký túc. "Đi đâu?" Dư Hạo nói. Chu Thăng không trả lời, Dư Hạo lại nói: "Mang ô đi! Chu Thăng!" Rạng sáng 6 giờ, Chu Thăng rời khỏi phòng ký túc xá, Dư Hạo lại hắt hơi, mơ mơ màng màng mê man, đầu bắt đầu đau, y muốn nhắn tin cho Chu Thăng, suy nghĩ gõ xuống một đoạn dài, lại xoá hết đi, cuối cùng ném điện thoại sang một bên, nhắm hai mắt lại. Trước tiên cứ ngủ một lát đã, Dư Hạo thầm nghĩ. "Dư Hạo?" Âm thanh của Phó Lập Quần vang lên ở bên tai. Không biết Dư Hạo đã ngủ bao lâu, ý thức phát trầm, Phó Lập Quần nói: "Sao lại bị cảm?" Dư Hạo ngồi dậy, Phó Lập Quần vác cái túi thể thao, hành lý còn chưa đặt xuống, lay Dư Hạo tỉnh: "Ăn chút cháo không?" Dư Hạo xuống dưới giường, sắc mặt có hơi trắng bệch, hỏi: "Mấy giờ rồi?" "Hai giờ." Phó Lập Quần đáp, "Hai giờ chiều rồi." Mưa đã tạnh, trong phòng ký túc xá vô cùng oi bức, Phó Lập Quần không dám mở quạt điện, đưa cho Dư Hạo một cái sandwich. Trong đầu Dư Hạo giật đùng đùng, đói lả, Phó Lập Quần lại vặn chai nước ra cho y uống, đặt túi lớn túi nhỏ đồ ăn vặt ở trên bàn sách. "Ăn cái này." Phó Lập Quần nói, "Chị dâu mua cho cậu Shiroi Koibito đấy." [1] [1] ShiroiKoibito: Một loại bánh ở Nhật Bản. Dư Hạo uể oải không chịu nổi, Phó Lập Quần cúi đầu nhắn tin, nói: "Thiếu gia bảo trong nồi cơm điện có cháo, chúng ta ăn cháo đi." "Tôi ăn cái này là được..." Dư Hạo nói, "Đau đầu quá, Chu Thăng đã về chưa?" "Cậu ta đi mua thuốc." Phó Lập Quần nói, "Để tôi mang về đây, vừa mới gặp cái bản mặt đó ở cổng trường... À, còn có trứng vịt muối." "Đừng nói cho cậu ấy là tôi ốm." Dư Hạo đáp, nhìn thấy cháo Chu Thăng nấu quả thật rất muốn ăn, vẫn còn nóng hổi, hình như buổi sáng hắn còn quay về một lần để nấu cháo? Dư Hạo thực sự không thể chống cự sức mạnh của đồ ăn, vì thế đi lấy bát ăn cháo cùng Phó Lập Quần. "Nhật Bản chơi vui không?" Phó Lập Quần cười nói: "Ngày mai tôi cho cậu xem ảnh chụp, ngày mai còn đi không?" "Đi." Dư Hạo nói, "Không phát sốt, uống thuốc rồi ngủ một giấc là được rồi." Sức sống của Dư Hạo từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, chỉ cần uống nước ấm là có thể vượt qua, nhưng ngày mai còn hẹn cùng đi công viên trò chơi với bọn họ, vẫn nên uống thuốc đi. "Sáng mai xem lại tình tình sau." Phó Lập Quần nói, "Vé còn chưa đặt, sợ trời lại mưa." Nói xong bẻ thuốc trị cúm cho Dư Hạo uống, Dư Hạo uống xong cả người không còn chút sức lực nào, do vậy lại lên giường nằm, lôi điện thoại ra muốn nhắn tin cho Chu Thăng hỏi hắn đang ở đâu, lại thấy Chu Thăng đã gửi mấy cái ghi âm liên tiếp, hỏi y ăn cơm chưa, để Phó Lập Quần mang thuốc về, hôm nay có chút việc bên ngoài, chập tối mới về, bảo Dư Hạo với Phó Lập Quần chờ hắn về cùng ăn cơm. Hoả khí của Chu Thăng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không tới mấy giờ đã khôi phục, khi Dư Hạo đang muốn trả lời hắn, Âu Khải Hàng lại nhắn tin đến. 【 Anh trai, có rảnh không? 】Âu Khải Hàng nhắn tin cho Dư Hạo, 【 Vừa mới khai giảng đại hội của năm, tối nay không bị quản nghiêm, vẫn có thể trốn ra ngoài một chuyến, chờ lát nữa em qua đó tìm anh chơi nhé? 】 Dư Hạo đồng ý, lấy khối Rubik ra, nhớ đến Chu Thăng bảo y cầm thứ này trả lại cho cậu ta, nghĩ thầm dục vọng khống chế của tên nhóc này vẫn luôn mạnh như vậy, hy vọng sau này hắn cùng Hoàng Cảnh Nhã ở bên nhau sẽ tốt hơn, chung quy lại thì y cũng không thể can thiệp vào chuyện yêu đương của bản thân hắn. Dư Hạo hẹn Âu Khải Hàng, đi dép lê xuống tầng, Phó Lập Quần đang xem kịch, nhắc nhở: "Mặc thêm áo đi, bên ngoài lạnh." Dư Hạo "Ừa" một tiếng, mặc áo khoác xuống tầng, Phó Lập Quần lại nói, "Buổi tối tôi đặt cái pizza ăn, cuối cùng cũng có tiền rồi hí hí hí." Dư Hạo nói: "Đặt cái lớn ấy, Chu Thăng trở về ăn." Âu Khải Hàng dẫm một chân lên xe đạp, ở dưới tầng khu nữ sinh nhìn xung quanh, Dư Hạo gọi cậu một tiếng, Âu Khải Hàng vội vàng quay đầu lại. Cậu hôm nay không mặc đồng phục, cũng mặc áo thun trắng in hoa cùng với quần đùi đen như Dư Hạo. "Em ở dưới tầng của bên nữ sinh nhìn đông nhìn tây cái gì thế?" Dư Hạo chỉ cảm thấy buồn cười, ném khối Rubik cho cậu ta. Âu Khải Hàng tiếp được khối Rubik, có chút ngượng ngùng, nói: "Là tại tìm ký túc xá của anh đấy. Sao vậy? Tại sao lại trả em?" "Chính là trả lại cho em thôi." Dư Hạo nói, "Không vì gì cả." Âu Khải Hàng nhìn Dư Hạo một lát, cuối cùng, gầu đầu nói: "Ò." Trong ánh mắt của cậu tựa hồ có hơi thất vọng, Dư Hạo lại không biết vì sao, sinh ra một chút áy náy. Âu Khải Hàng cất khối Rubik vào phía sau balo, hỏi: "Bị ốm à? Mũi nghẹt rồi." "Có chút xíu." Dư Hạo nói, "Buổi tối còn có việc nhỏ, em về đi, chăm chỉ học tập, lớp 12 rồi, đứng luôn nghĩ đến mấy chuyện lung tung nữa." Âu Khải Hàng nói: "Anh suy nghĩ nhiều thế, cho rằng em thích anh hả." Đột nhiên liền mỉm cười. Dư Hạo nói: "Tốt nhất không có, sợ hại em thôi." "Hại em cái gì?" Âu Khải Hàng nhún vai, buông tay, đi sang một bên, nhìn khắp nơi xung quanh, chọn chỗ bên ngoài rừng trúc ít người qua lại, ngồi xuống, vẻ mặt cười xấu xa, "Hại em thích anh, không có tâm tư đọc sách hả?" Dư Hạo dở khóc dở cười nói: "Có tâm tư nhỏ thì thôi đi, việc gì phải chọc thủng lời nói nhỉ? Xấu hổ à?" "Em không xấu hổ." Âu Khải Hàng cười cười, nói: "Trong lòng ai có tâm tư nhỏ thì người đó xấu hổ." Dư Hạo uống thuốc trị cúm, cả người đều không thoải mái chút nào, tâm tình không tốt, thành ra nói chuyện cũng hơi không khách khí, ngồi xuống bên người Âu Khải Hàng. Âu Khải Hàng nói: "Có phải anh có bạn trai hay không? Bạn trai ghen à? Tại sao không nói cho em?" "Anh không có bạn trai." Dư Hạo nói. Âu Khải Hàng nói: "Không có hả? Nhất định là anh có rất nhiều người thích đi?" Thuốc trị cảm làm đầu óc Dư Hạo không quá tỉnh táo, y nhìn mấy vũng nước lớn nhỏ trên đường đến xuất thần, mặt nước phản chiếu lại bóng mây trên bầu trời. "Không có." Dư Hạo lắc đầu, nói, "Thực ra anh rất cô độc." Nói xong lại nghiêng đầu nhìn Âu Khải Hàng, nói: "Nhưng mỗi người từ khi sinh ra, cho đến lúc chết đi, đã được ấn định là sẽ cô độc." "Lời này ba em cũng nói rồi." Âu Khải Hàng đáp. Dư Hạo muốn quay về phòng ký túc, y không muốn thảo luận cùng Âu Khải Hàng quá nhiều, cậu ta rốt cuộc cũng vừa mới bắt đầu học lớp 12, cuộc đời cậu còn rất nhiều khả năng, không thể chậm trễ cậu. Chẳng sợ Chu Thăng có không hiểu mà ăn phải bình giấm này hay không, vốn dĩ Dư Hạo cũng muốn xác định rõ thái độ của mình, miễn cho thằng nhóc này lại thích y thật, ảnh hưởng đến một năm học tập lớp 12 này, lại trốn ra ngoài tìm y. Dư Hạo nói lại lần nữa: "Em tìm anh muốn nói cái gì? Nói xong thì trở về đi?" Âu Khải Hàng nói: "Muốn tìm anh để tâm sự, tuỳ tiện trò chuyện cái gì thôi." Dư Hạo nố: "Ba mẹ em có biết chuyện của em không?" "Ba em chết rồi." Âu Khải Hàng nói: "Mẹ em không biết em là gay, không dám nói cho bà ấy, sợ bà sẽ tức đến hỏng mất." Ngày hôm qua ở trên tàu điện ngầm, Dư Hạo thấy Âu Khải Hàng đứng ra trị hành vi của lão già háo sắc kia, liền cảm thấy nhà thằng nhóc này giáo dục cực kỳ tốt, ba mẹ chắc chắn đều là người chính trực, lại không nghĩ rằng Âu Khải Hàng đột nhiên nói ra những lời này. Nhất thời Dư Hạo không biết an ủi cậu như thế nào, đành phải nói: "Ba anh cũng đã qua đời, từ lúc anh còn rất nhỏ." "Ba em là cảnh sát à?" Linh quang Dư Hạo chợt lóe, mơ hồ đoán được hết thảy những thứ đại biểu đằng sau lưng, nhưng suy đoán này lại lập tức bị chứng minh là sai. "Không phải, mùa đông ba năm trước, ba em nhảy lầu tự sát." Âu Khải Hàng cười cười, nói, "Ông ấy bị Ban kỷ luật Thanh tra điều tra." Dư Hạo trầm mặc một hồi, sau đó hướng Âu Khải Hàng gật đầu. "Đề tài này quá nghiêm trọng." Âu Khải Hàng có chút ngại ngùng, nói: "Không nói cái này, em không muốn giả vờ đáng thương để lừa lấy thiện cảm của anh." "Không không." Dư Hạo vội nói, "Anh hoàn toàn không nghĩ đến như vậy đâu." Âu Khải Hàng nói: "Em cảm thấy em cần phải làm một chút khai thông tâm lý." Dư Hạo nói: "Anh không có giấy phép [2], không thể làm người cố vấn tâm lý cho em. Khải Hàng, em cảm thấy cực kỳ áp lực sao?" [2] Giấy phép hành nghề hay chứng chỉ hành nghề. Không có giấy phép này thì ngay cả các y bác sĩ cũng không có quyền thăm khám, chạm vào bệnh nhân hay tư vấn sức khỏe. Đại khái Dư Hạo cảm giác được, Âu Khải Hàng cần không phải là cùng mình yêu đương, cậu cần chính là một đối tượng có thể nói hết những thứ trong lòng ra, hoàn toàn không liên quan tới vòng sinh hoạt của cậu, không phải giáo viên cũng không phải bạn học, càng không phải bạn bè thân thiết, không hiểu biết quá nhiều về cậu cũng như không mấy quan tâm, một người xa lạ nguyện ý nghe cậu nói chuyện. Tựa như bản thân khi học lớp 12, rất muốn kết giao bạn bè ở bên ngoài trường, đem suy nghĩ về cuộc đời buồn khổ tuôn ra hết. Ba ruột bị Ban kỷ luật Thanh tra điều tra khẳng định là có nguyên nhân, mà tự sát cũng có nguyên nhân... Không lâu trước đây khi Dư Hạo đang phiên dịch cũng xem qua tin tức cán bộ "Bị bệnh trầm cảm" nhảy lầu tự sát. Thực ra phần lớn cán bộ bị điều tra đều không phải bị bệnh trầm cảm, ít nhất cũng không đến trình độ tự sát, mà là phía sau liên lụy tới vòng quan hệ quá rộng, mạng lưới thế lực cực kỳ to lớn, một khi đã gánh không nổi mà bị điều tra, lập tức sẽ khai ra càng nhiều người, rất nhiều cán bộ phạm tội nghĩ rằng hết một vòng lại một vòng quan hệ nữa bị kéo theo, chẳng bằng tự sát cho xong hết mọi chuyện, như vậy vợ và con nhỏ còn có thể được chiếu cố thích đáng. Dư Hạo xoay người ngồi, một chân ở bên cạnh ghế dài, hướng mặt về phía Âu Khải Hàng. "Nhưng nếu em muốn nói cái gì, có thể nói với anh." Dư Hạo nói, "Anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không nói cho người khác." "Có cái gì dễ nói." Âu Khải Hàng nở nụ cười, đôi mắt sáng lấp lánh, cúi đầu lôi ra một gói thuốc lá, hỏi: "Anh hút không?" Dư Hạo xua tay, Âu Khải Hàng châm điếu thuốc, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng, cậu thay đổi chủ ý, "Em vẫn phải đi về nhỉ." Âu Khải Hàng nói. Mày Dư Hạo hơi hơi nhíu lại, nhưng y không giữ cậu, nói: "Được rồi, Khải Hàng, có một người bạn, cũng là giáo viên đã nói với anh." Lông mày Âu Khải Hàng hơi hơi giương lên. "Thế giới này rộng lớn hơn em tưởng tượng rất nhiều, ra khỏi trường học, sau khi tiến vào xã hội, anh tin là em sẽ gặp được người thích em, em cũng sẽ thích người đó. Con đường này rất khó đi, nhưng cũng không khó như em tưởng tượng, quan trọng là, ngàn vạn lần không được phép tự tra tấn chính mình." Dư Hạo nói: "Đợi em học xong lớp 12, cuộc sống sẽ càng mở rộng thông suốt." Âu Khải Hàng trầm mặc, đang lúc cậu muốn miệng, một âm thanh vang lên ở bên tai. "Bé đẹp trai, cho mượn cái bật lửa đê?" Dư Hạo: "......" Chu Thăng ngậm thuốc lá, không biết đã trở lại từ khi nào, ở trên ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải dán miếng urgo. Âu Khải Hàng móc bật lửa ra, quẹt ga, giơ tay đưa tới trước mặt Chu Thăng, Chu Thăng tiện tay vỗ vỗ cậu: "Cảm ơn." Tiện đà xoay mình, ngồi lên một băng ghế khác bên cạnh hai người. Dư Hạo đang muốn giới thiệu Chu Thăng cho Âu Khải Hàng, Âu Khải Hàng lại cảnh giác mà nhìn vào hai mắt Chu Thăng cách đó không xa, nói: "Em đi đây." Dư Hạo đứng dậy, nói: "Anh đưa em ra ngoài." Âu Khải Hàng lại hướng Dư Hạo xua tay, sải bước lên xe đạp dừng ở ven đường, đạp đi thẳng. "Em sẽ nhớ kỹ anh! Dư Hạo!" Âu Khải Hàng quay đầu lại hô về phía Dư Hạo. "Nhìn đường!" Chu Thăng dựa lưng lên ghế dài, hai tay gác lại ra đằng sau, nhấc chân, nói: "Cẩn thận không đâm vào người khác!" Dư Hạo: "..." Chu Thăng nghiêng đầu, hướng Dư Hạo cười cười. "Buổi tối muốn ăn cái gì?" Chu Thăng hỏi. "Tâm trạng tốt rồi hả?" Dư Hạo nói. Ngón tay Chu Thăng kẹp theo khói, nghiêm túc ngắm nhìn Dư Hạo, nói: "Sao tôi có cảm giác đã từng gặp thằng nhóc kia ở đâu rồi?" Dư Hạo nhìn Chu Thăng chăm chú, không lên tiếng. Chu Thăng không nói chuyện, trong mắt Dư Hạo hiện ra ánh mắt quen thuộc, ánh mắt kia tựa hồ có chút chần chờ, nhưng chung quy lại Dư Hạo cũng không thể đọc được thần thái của Chu Thăng, hai người hơi trầm mặc một lát, đột nhiên trên ký túc xá hô to một tiếng. "Chu Thăng! Bạn gái mày đến tìm mày rồi kìa!" Dư Hạo: "..." Chu Thăng: "......" Âm thanh kia phát ra từ tầng sáu, là lớp Chu Thăng, vừa phát ra lập tức làm ký túc xá xôn xao, vẻ mặt Chu Thăng mờ mịt, chợt ý thức được cái gì, bực bội mà đứng dậy, bước nhanh về phía sân trước ký túc. Dư Hạo hơi nhăn mày, đi theo đằng sau Chu Thăng, tới trước ven đường ký túc xá, thấy hai cô gái đang cười nói tán gẫu với một đám người, Chu Thăng nói: "Hoàng Cảnh Nhã!" "Đang tìm xem khu ký túc cậu ở là toà nào đấy." Cô gái kia xoay người, ánh mắt tươi sáng cười lên. Dư Hạo đứng chờ Chu Thăng giới thiệu, Chu Thăng lại không ra hiệu bảo y chào hỏi, chỉ lập tức đi lên, nói: "Cô chạy tới tới trường tôi làm gì? Sao cô biết tôi ở chỗ này?" Hoàng Cảnh Nhã cười nói: "Đi ngang qua đây, tiện đường thôi, ba cậu nói là cậu ở chỗ này, tôi tìm cả ngày rồi." Cô gái đứng ở bên người Hoàng Cảnh Nhã kia dáng vẻ cao gầy, tóc dài ngang vai, vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt mang theo ý cười nhưng đôi mắt lại cực kỳ sắc bén, thoáng nhìn về phía Dư Hạo. Cô gái cao gầy này không giống như Hoàng Cảnh Nhã, vẻ xinh đẹp đặc biệt có tính xâm lược, trong tay xách theo hai túi giấy đồ ngọt. "Cậu về trước đi." Chu Thăng hướng Dư Hạo nói. Dư Hạo xoay người lên tầng, trên ký túc xá có không ít nam sinh rảnh rỗi ra trồng nấm rồi hú hét như sói tru, hôm nay gần 70% sinh viên đã quay lại trường, đương nhiên là muốn ngo ngoe rục rịch chút. Chu Thăng lại là nhân vật làm mưa làm gió, hơn nữa còn tìm được cô bạn gái xinh đẹp như vậy, làm sao mà không ồn ào cho được? Lập tức toàn bộ ký túc xá đều lao nửa người ra, ghé vào trên lan can nhòm xuống xem, hết huýt sáo lại gõ bình Coca. Dư Hạo lên trên tầng 5, trước tầng ký túc nam sinh, mọi người đều đàn xếp thành một hàng dài đi xuống hóng hớt, người đứng đầu hàng chính là Hạ Lỗi, còn lại hình như tất cả đều là bạn cùng lớp của Chu Thăng và Phó Lập Quần, một đám người khác thường này lại không ồn ào, chỉ nhỏ giọng nghị luận vài câu, tò mò mà nhìn. "Đây chính là thiếu phu nhân chính tông kia?" Bạn học có hơi mông lung. Hạ Lỗi thấy Dư Hạo, huýt sáo về hướng Dư Hạo. Dư Hạo cũng đi theo ra đó, ghé vào trên lan can, chỉ thấy Chu Thăng nói chuyện cùng hai cô gái mấy câu, xoay người đưa bọn họ rời khỏi khu vực ký túc xá, dọc theo đường nhỏ đi ra bên ngoài. Dư Hạo cười nói: "Đây mới là thiếu phu nhân." Nhất thời mọi người đều mỉm cười, Phó Lập Quần xuống tầng lấy pizza, đứng ở phía sau Dư Hạo nhìn một lát. Lại có người nói: "Người còn lại là Bối Tiểu Chu hả? Là cô ấy đó." "Còn đẹp hơn trên livestream nhiều!" "Vờ cờ lờ, thế mà được thấy người thật!" "Ai cơ?" Dư Hạo không hiểu, nói, "Bối Tiểu Chu là ai?" "Một võng hồng hơn hai trăm vạn fans đó." Phó Lập Quần đáp. "Ôi nữ thần!" "Bảo thiếu gia giới thiệu cho..." "Dư Hạo." Phó Lập Quần nói, "Ăn pizza, về thôi." Chu Thăng cùng hai cô gái kia biến mất trong tầm mắt mọi người, Dư Hạo liền đi theo Phó Lập Quần trở về phòng ký túc xá, nói cũng kỳ quái, nội tâm y lúc này không đau khổ, cũng chẳng tức giận, thay vào đó, ngược lại là sự bình tĩnh dị thường. Tựa như mạch nước ngầm dâng trào lại vô thanh vô tức hạ xuống, chỉ còn lại có mảnh đá ngầm sừng sững cô độc ở giữa trời đất, ở nơi mà lẽ ra mà nó nên ở. "Tôi phải uống thuốc." Dư Hạo nói, "Đầu lại bắt đầu đau rồi." Dư Hạo ăn hai miếng pizza, uống thuốc xong lên giường đi ngủ, Phó Lập Quần nói, "Hay là ngày mai cậu đừng đi nữa." Dư Hạo không nói chuyện, xoay người, mặt hướng về phía vách tường. Y có thể cảm nhận được cô gái kia khẳng định thích Chu Thăng, y có thể nhìn ra từ trong ánh mắt ấy, đột nhiên chẳng có lý do mà y lại lần nữa nhớ lại, đầu năm khi đi làm công việc ở quán cà phê, nhân viên cửa hàng đều nói, ánh mắt không lừa được người, khi y nhìn Chu Thăng, ánh mắt, biểu tình, ý cười, đều sẽ tỏa sáng theo, tựa như ánh mặt trời thắp sáng lên toàn bộ thế giới. Haiz... Dư Hạo mê man, không biết nằm bao lâu, nghe thấy bên ngoài có người đi qua đi lại, mở nước, lớn tiếng ca hát, Phó Lập Quần tự gọi điện thoại cho Sầm San, phòng đối diện thì đang chơi game, làm càn mà la to... Giống như lời ai kia, nhân thế vui vẻ cũng chẳng tương thông, Dư Hạo chỉ cảm thấy bọn họ ầm ĩ. Không biết qua bao lâu, Dư Hạo bắt đầu đổ mồ hôi, ý thức hỗn độn nói cho y, y cho rằng như vậy chỉ cần ngủ một giấc, bản thân ngày mai hẳn là có thể khỏi hoàn toàn, chỉ cần không cần phải ngồi tàu lượn siêu tốc quá nhiều lần, lại sợ nôn... "Đã về rồi?" Âm thanh Phó Lập Quần vang lên. Âm thanh Chu Thăng đáp: "Đi tiễn, phiền. Sao lại ngủ? Bệnh có tốt hơn chút nào không?" Dư Hạo không muốn động đậy cũng chẳng muốn nói chuyện, cảm giác được Chu Thăng trèo lên thang, dùng mu bàn tay lạnh lẽo thử đặt xuống trán y, xác nhận không phát sốt. "Ăn bánh kem không? Hai cô ấy mang đến." "Đồ bố thí, cho phòng đối diện đi." "Mày còn làm giá cái đéo gì, bánh kem của Khải Khải toàn nuốt xuống bụng, của em gái sao không ăn?" "Trong mấy tháng đầu kia tao còn suýt chết đói, còn chọn được con đường sống khác à?" "..." "Ăn không? Ầy, pizza." Dư Hạo nghe thấy âm thanh Chu Thăng mở hộp pizza, âm thanh mở Coca, bên ngoài còn đang la hét bật nhạc xập xình, ngay sau đó Chu Thăng mở cửa đi ra ngoài, gõ cửa mấy phòng ký túc xung quanh một lần, bốn phía lại yên tĩnh. Cảm tạ trời đất, cuối cùng Dư Hạo cũng tốt hơn xíu. "Ngày mai mua vé không?" "Mua." "Hoàng Cảnh Nhã nói cô ấy cũng muốn đi." "Ủa, sao không nói? Dư Hạo không đi." "Tôi chưa nói." Dư Hạo trở mình. Chu Thăng đột nhiên ngừng động tác, ngẩng đầu nhìn Dư Hạo, một lát sau hỏi: "Đầu còn đau không? Có lạnh không?" Dư Hạo không nói chuyện, Chu Thăng nói: "Cho cậu dán cái này." Nói xong xé miếng giữ nhiệt Hello Kitty, nhét vào trong tay Dư Hạo. Dư Hạo liếc mắt, dùng đồ vật của con gái, từ đâu tới nghĩ cũng biết, không nhận, ném nó xuống, "Bang" một tiếng đập trúng đầu Phó Lập Quần. Phó Lập Quần giật mình hoảng sợ, lập tức gào lên một tiếng. "Thích khách! Thích khách! Người đâu mau đến! Có kẻ dám mưu sát trẫm!" Chu Thăng mặc đồ thể dục của trường, hai tay đút vào trong túi, lẳng lặng đứng trên đất, ngẩng đầu nhìn Dư Hạo. "Vậy cậu ngủ thêm một lúc đi." Chu Thăng nói, "Bị ốm nên khó chịu, phải không?" Dư Hạo không thèm để ý tới hắn, Chu Thăng lại nói: "Chờ lát nữa không thoải mái thì cứ gọi tôi, buổi tối tôi không đi đâu cả." Dư Hạo nghiêng người, cuộn mình chui vào trong chăn, nhắm hai mắt lại. Chu Thăng đi lên chỗ mình nằm xuống, mở ngăn kéo bàn đọc sách ra, bên trong là vòng Kim Ô, trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn không lấy ra, thuận tay khóa ngăn kéo lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]