"Chúc mừng sinh nhật ——" "Chúc mừng sinh nhật ——" Chu Thăng hít sâu một hơi rồi gào lên một tiếng rõ to như sói tru, mắng ầm lên: "Cậu mua cái bánh ga tô to như vậy làm gì? Rồi ai ăn!", Dư Hạo vừa hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật thì cũng bị dọa hết hồn, trước y để cho Phó Lập Quần mua bánh, thế mà Phó Lập Quần lại mua hẳn một cái năm cân. "Còn nữa! Nhanh nào!" Phó Lập Quần lập tức đưa bánh ga tô cho Dư Hạo rồi mở nhạc đệm trên điện thoại lên. "Comin' over in my direction!" Dư Hạo bưng bánh ga tô trên tay rồi tự nhiên xoay người một cái để hòa quyện cùng với động tác của Phó Lập Quần, cả hai cùng hát lên. Đột nhiên Chu Thăng cười haha, Dư Hạo bắt đầu hát bài 《Despacito》, tiết tấu của bài hát này siêu nhanh, lại còn vô cùng sống động. Dư Hạo cùng với Phó Lập Quần, hai người vừa hát vừa nhảy, điệu nhảy còn cực kỳ đẹp đẽ, Chu Thăng cười đến mức không thể cười được nữa thì bắt đầu nghiêm túc nhìn họ nhảy, cuối cùng Phó Lập Quần xoay rồi vặn người hai lần, kêu "yeah" một tiếng để kết thúc màn biểu diễn này. Dư Hạo không khỏi thở dốc, nói: "Thổi... thổi nến đi, nhanh không cháy hết giờ." Phó Lập Quần thì nóng đến mức lè lưỡi: "Nóng quá, thiếu gia à, nhanh nhanh để còn mở quạt, tao sắp nóng đến chết rồi!" Dư Hạo đặt bánh ga tô xuống trước mặt Chu Thăng, Chu Thăng cười cười nhắm chặt hai mắt lại, hắn ước nguyện rất nhanh, sau đó lập tức thổi nến luôn. Hai người cũng đồng loạt vỗ tay, tiếp đó Dư Hạo nhanh chóng đi mở quạt trần trong phòng ngủ, mở được quạt xong thì mới thở phào nhẹ nhõm. Chu Thăng không không hề nói gì, hắn chỉ cười nhẹ rồi nghiêm túc cắt bánh, nụ cười thoáng lộ vẻ thương cảm. Không gian đột nhiên lắng xuống, bầu không khí xung quanh đột nhiên có chút quỷ dị, gần 10 giây trôi qua mà không có một ai nói chuyện, Dư Hạo tính toán sẽ nói chút gì đó, có vẻ Chu Thăng rất cảm động. "Cậu ăn miếng lớn hay miếng nhỏ?" Chu Thăng hỏi Dư Hạo. Dư Hạo nói: "Miếng nhỏ đi, tôi không chịu được đồ gì ngọt quá." "Anh trai, còn mày thì sao?" Chu Thăng đưa bánh ga tô cho Dư Hạo thì lại hỏi Phó Lập Quần. Phó Lập Quần nói: "To nhỏ thế nào cũng được, tao không quan tâm lắm đâu, dù sao cầm trong tay cũng vậy..." "Vậy cho mày miếng to..." "... Này, ăn, đi!" Phó Lập Quần sau khi đưa tay nhận lấy miếng bánh ga tô lớn mà Chu Thăng đưa tới thì đã tức thời nhanh chóng ra tay, bánh ga tô "đùng" một cái bay biến, miếng bánh trực tiếp đập thẳng vào mặt Chu Thăng. Dư Hạo: "Ha ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!" Phó Lập Quần: "Ha ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha ha ha!" Chu Thăng vẫn duy trì tư thế ngồi sau khi bị Phó Lập Quần đập cho bánh dính đầy trên mặt. Dư Hạo thì hoàn toàn không ngờ tới Phó Lập Quần sẽ đột nhiên ra tay như thế, nhưng nhìn thấy Chu Thăng bị đập đến mức đần độn thì y không kiềm chế được mà cười như điên, y cầm bánh ga tô trên tay, cười đến mức suýt chút nữa rơi bánh xuống đất. Ba giây sau, Chu Thăng lau mặt rồi cầm một miếng bánh ga tô lên, giận dữ gào thét: "Muốn chết à!" Đại chiến bánh ga tô bắt đầu, Dư Hạo cười đến sức cùng lực kiệt, ngã ngửa trên ghế mà cười ha ha, sau đó bị Chu Thăng đập một đầu đầy bánh, y hét lớn: "Liên quan gì đến tôi chứ!" "Cùng nhau đập cậu ta nào!" Phó Lập Quần nói, tức khắc hai người bắt đầu dùng bánh ga tô ném Chu Thăng, hỗn chiến vừa bắt đầu thì dường như không có cách nào để lùi bước được nữa. Phó Lập Quần ném một miếng bánh ga tô tới, Chu Thăng cầm lấy vở ghi chép của Phó Lập Quần để đập một phát vào miếng bánh đang bay tới, cứ thế một tảng bánh to lớn bay thẳng lên quạt trần. Đột nhiên Dư Hạo ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, ngày mai Phó Lập Quần sẽ lại về nhà, cả ngày mai là sinh nhật Chu Thăng nên không có lý do gì để bắt hắn quét dọn, nói cách khác thì bánh ga tô dính ở phòng ngủ đều sẽ do y dọn dẹp hết! "Đừng ném nữa!" Dư Hạo nói, "Dừng lại! Dừng lại! Dừng tay! Van cầu hai người đó!" Chu Thăng cùng Phó Lập Quần quần chiến đến mức say sưa, tay hai người đánh nhau đến mức hai tay dính đầy bánh ga tô, Phó Lập Quần còn kéo Dư Hạo đến làm khiến chắn để chống đỡ lại Chu Thăng, hành động này khiến cho Chu Thăng triệt để tức giận. Chu Thăng nhanh chóng kéo Dư Hạo ra phía sau để bảo hộ, rồi hắn chờ đúng thời cơ thì dụ Phó Lập Quần đến vị trí khá trơn trong phòng, thành công khiến Phó Lập Quần bị trúng kế rồi trượt chân. Chu Thăng cùng Dư hạo dồn Phó Lập Quần vào góc chết trong phòng, Phó Lập Quần hét to một tiếng biết bản thân xong đời rồi, lập tức nghiêng người quay mặt về phía tủ quần áo, thế nhưng Chu Thăng lại dùng sức cầm bánh ga tô nhét vào lỗ mũi Phó Lập Quần. "Không còn! Không còn!" Dư Hạo nói, "Đừng ném nữa! Vứt đi!" Trong tiếng nhạc của 《Despacito》, phòng ngủ đã trở nên hỗn loạn tưng bừng, trên nền đất, trên mặt bàn, trên tủ, trên cửa sổ sát đất, trên ban công, khắp nơi đều là bánh ga tô cùng kem. Dư Hạo: "..." Phó Lập Quần đang cố gắng xì hết bánh ga tô ở trong mũi ra, cả người Chu Thăng toàn mồ hôi, hẳn mở quạt trần đến mức tối đa, Phó Lập Quần cùng Dư Hạo đồng thời hét lên: "Dừng tay ngay!" Nhưng tất cả đã quá muộn, bánh ga tô trên quạt trần bị cánh quạt quay đến mức văng tung tóe ra ngoài, Chu Thăng cũng không nhớ đến việc này, hắn cười ha ha. Ba người từng người một đi rửa mặt, sau đó ngồi thở dốc. "Đây chính là lần sinh nhật khó quên nhất của tôi." Chu Thăng không có sức nói, "Một miếng bánh ga tô tôi còn chưa được ăn miếng nào!" "Đây này." Dư Hạo cầm miếng bánh nhỏ vừa nãy y đặt ở trên bàn đến, Phó Lập Quần nói: "Để tôi thử xem mùi vị như nào, đây là lần đầu tôi mua bánh mousse socola đen trắng này." Dư Hạo: "Ăn ngon thật, bên trong còn có kem nữa." Ngay sau đó, ba người từng người một cầm nĩa nhựa lên rồi chia nhau ăn miếng bánh nhỏ của Dư Hạo, Dư Hạo vẫn chưa hết thòm thèm nên muốn nhòm ngó xem còn có miếng nào có thể ăn được nữa không. Chu Thăng nói: "Đừng nhìn nữa, ngày mai lại gọi cái khác về phòng ăn. Đi tắm rửa thôi, ai tắm trước?' "Còn nữa." Dư Hạo cười nói. Phó Lập Quần cũng chờ thời khắc này, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để chuẩn bị quay lại phản ứng của Chu Thăng. Dư Hạo mở tủ quần áo ra, Chu Thăng lập tức hồn bay phách lạc: "Vẫn còn cái bánh ga tô nữa ư? Không phải chứ!" "Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng! Sinh nhật vui vẻ!" Dư Hạo đưa cho Chu Thăng hộp đựng giày đã được bọc kỹ bằng giấy gói, Chu Thăng vẫn còn sợ hãi trong lòng nói: "Ồ, là quà sinh nhật ư, dọa tôi một hồi à, không phải đã bảo cậu không cần mua quà rồi sao?" Chu Thăng cười xé mở hộp quà, ngẩng đầu nhìn Dư Hạo nói: "Tôi biết là cậu sẽ mua giày mà." Tiện đà cúi đầu xuống, mở nắp hộp giày ra rồi hắn đột nhiên im lặng không nói nữa. Chu Thăng cầm lấy đôi AJ bản limited kia lên, hắn bị dọa đến ngu rồi, nhìn giày, lại nhìn Dư Hạo, Dư Hạo chỉ cười cười nhìn hắn. "Dư Hạo?" Chu Thăng nói, "Cái này... Mua ở đâu?" "Từ trên trời rơi xuống đó." Dư Hạo cười nói. "Cậu mua đôi giày đắt như vậy làm gì?" So với thời điểm bị đập bánh ga tô vào mặt lúc nãy thì bây giờ vẻ mặt của Chu Thăng còn ngu dốt hơn, hắn lấy ra một chiếc rồi lại cầm một chiếc khác, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Dư Hạo. "Tặng cậu mà." Dư Hạo nói, "Sinh nhật vui vẻ, tôi nghĩ cậu sẽ thích nó, là anh trai đưa tôi đi mua." Dư Hạo nhìn Chu Thăng trong một nháy mắt ngắn ngủi, sau đó thì Chu Thăng lại cúi đầu, không lên tiếng gì cả. Trong nháy mắt đó Phó Lập Quần cũng nhanh chóng bắt được khoảnh khắc kinh điển kia, Dư Hạo cũng biết rõ được rằng, vào một giây ngắn ngủi khi nãy, Chu Thăng giống như suýt chút nữa đã khóc rồi! "Đừng có quay!" Một lúc sau thì Chu Thăng cũng phát hiện ra hành vi quay video của Phó Lập Quần, hắn lập tức đứng lên nói: "Xóa video đi cho tao..." Suýt chút nữa giày rơi xuống đất, Chu Thăng lại nhanh chóng đón lấy, Phó Lập Quần vẫn còn đang quay, tình cảm dạt dào mà nói: "Hu hu hu, tao thật sự quá cảm động, tao cảm động đến mức muốn chết luôn cho rồi..." Chu Thăng liếc mắt nhìn Dư Hạo, lần này đổi thành Dư Hạo ngượng ngùng, nói: "Cậu không đi thử sao?" Chu Thăng nhìn đi nhìn lại một lúc, nói: "Sáng mai rồi thử, bây giờ xung quanh toàn bánh ga tô." "...Quá cảm động." Phó Lập Quần nói, "Nước mắt của tao đều rơi hết rồi." Dư Hạo và Chu Thăng bắt đầu nhìn Phó Lập Quần với vẻ mặt không đổi sắc. "Đột nhiên nhớ đến một chuyện." Dư Hạo chân thành nói, "Anh trai, đôi này mua cho cậu đó." Nói xong lại lấy ra một hộp đựng giày được đặt gọn trong tủ quần áo. "Làm tốt lắm!" Chu Thăng ngay lập tức lấy điện thoại ra quay video cho Phó Lập Quần. Lần này đến lượt Phó Lập Quần trợn tròn mắt, Dư Hạo đưa hộp giày cho hắn rồi nói: "Cầm lấy đi." "Cậu mua thêm một đôi nữa khi nào vậy?!" Dư Hạo nói: "Vào lúc tiễn cậu đi sau khi mua giày cho Chu Thăng." Chu Thăng lập tức cười to, Phó Lập Quần nói: "Cái này..." "Cầm lấy." Dư Hạo nói Phó Lập Quần với vẻ mặt hết sức ngỡ ngàng nhận lấy, mở hộp đựng giày ra, bến trong đúng là đôi giày mà hắn đã nhìn ngắm rất lâu những vẫn không nỡ mua. "Tao có thể nhận nó không?" Phó Lập Quần nhìn Chu Thăng nói, "Thiếu gia?" "Nhận đi." Chu Thăng đáp. "Sau khi nhận thì đôi ta vẫn là bạn bè chứ?" Phó Lập Quần lo sợ hỏi. Dư Hạo: "..." "Bạn bè cả đời." Chu Thăng cười nói, "Đừng có sốt ruột, đây là tao cùng với Dư Hạo tặng." Phó Lập Quần lúc này mới yên tâm, gật gật đầu, nói: "Trừ chị dâu của hai người ra thì đây là lần đầu tiên có người tặng tao món quà đắt tiền đến vậy." "Vậy tôi thì sao?" Dư Hạo sau khi nghe thấy câu "bạn bè cả đời" kia, dựa vào cảm giác chếnh choáng trong lòng, đột nhiên y hứng khởi nhìn Chu Thăng, cười nói, "tôi là cái gì?" Đột nhiên trong phòng ngủ trở nên yên tĩnh, Phó Lập Quần cấp tốc cầm điện thoại lên mở ra chức năng quay video. Chu Thăng cười nhìn Dư Hạo, lông mày nhướng lên: "Tự cậu nói đi, cậu là cái gì?" Dư Hạo không nghĩ tới Chu Thăng sẽ trả lời như vậy, Chu Thăng lại bực tức nhìn Phó Lập Quần nói: "Đừng có quay nữa! Còn chưa quay đủ à! Còn quay nữa tao ném giày đó!" Lập tức Phó Lập Quần ôm chặt hộp giày, nhanh chóng phi thân lên giường, Dư Hạo cũng nhanh chóng đứng dậy nói: "Tôi đi tắm rửa đây." "Đi thôi." Trên mặt Chu Thăng vẫn còn chút men say, ngồi xuống ghế xem đôi AJ Dư Hạo mua cho hắn, hắn bật đèn bàn học lên rồi để giày lên trên mặt bàn, sau đó lại lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh đôi giày, "Về sau đừng có mua đồ đắt như vậy nữa." "Cậu thích thì sẽ không đắt." Dư Hạo đáp. Cho đến tận khi đi ngủ, Chu Thăng vẫn gửi tin nhắn cho Dư Hạo trên Wechat: Chu Thăng: 【Sao mà cậu biết tôi muốn mua đôi này? Ngay cả Phó Lập Quần tôi cũng không nói nên cậu ta không thể nào biết được, hay là cậu đã thấy nó trong mộng của tôi? Nhưng mà tôi đã mơ thấy nó trong mộng đâu.】 Dư Hạo: 【Hả? Tôi không biết, tôi chỉ mua nó vì tôi nghĩ cậu sẽ thích đôi này, tuyệt quá nhỉ!】 Dư Hạo ngẩng đầu nhìn Chu Thăng, Chu Thăng duỗi tay ra sờ sờ trán Dư Hạo, nói: "Ngủ đi, ngủ ngon." Dư Hạo còn cho rằng đêm nay mình sẽ mất ngủ, y lại không nghĩ rằng, tinh thần căng thẳng cả ngày lại thêm buổi tối từng uống rượu, đặc biệt là càng thêm mệt mỏi sau ngày thi của Chu Thăng, nên rất nhanh đã ngủ mất. Sáng ngày hôm sau, lúc Chu Thăng vẫn còn đang ngủ thì Dư Hạo đã bị nóng đến tỉnh giấc, đối với Dư Hạo thì cho đến hôm nay kỳ nghỉ hè mới chính thức bắt đầu. Dư Hạo ngủ đến mức hoa mắt chóng mặt, còn có một chút đau đầu nữa, xuống giường thì y lại leo lên thang ở giường Chu Thăng, đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn, y chỉ lo hắn sẽ xảy ra chuyện sau khi vận động quá sức công thêm việc uống rượu hôm qua. Hô hấp các thứ của Chu Thăng vẫn bình thường, Dư Hạo đi mở cửa sổ thông gió phòng ngủ ra. Phó Lập Quần đã dậy từ sáng sớm, vì sợ bị bắt đi dọn dẹp nên nhân lúc Dư Hạo cùng Chu Thăng vẫn đang ngủ thì hắn đã đi đôi giày mới vào rồi chạy biến rồi. Phòng ngủ nóng bức được gió lùa vào cũng mát mẻ hơn một chút, Dư Hạo đang phải đối mặt với phòng ngủ dính đầy bánh ga tô, vẻ mặt y chết lặng mất một lúc, trong lòng bắt đầu tính toán xem cần tiêu tốn mất bao nhiêu thời gian để quét dọn sạch sẽ toàn bộ căn phòng, ít nhất cũng phải 7 tiếng, trong đó thì lau kính mệt mỏi nhất. Dư Hạo nhìn đôi giày Chu Thăng đặt trên mặt bàn một chút, lúc mua không có cảm giác gì, hiện tại nhìn kỹ thì lại thấy quả thực đúng là vừa đắt vừa đẹp, bắt đầu hiểu được lý do tại sao Chu Thăng lại thích nó. Nên bắt đầu dọn dẹp từ đâu đây? Dư Hạo đặt chậu nước xuống bắt đầu vắt giẻ lau, có chút suy sụp nhìn cửa sổ sát đất ở ban công, nghĩ thầm bắt đầu từ chỗ khó nhằn nhất đi. Sau đó y kéo cửa bàn công ra, đứng từ bên ngoài ban công nhìn vào trong kí túc, trước tiên nên lau qua ở ngoài này trước, hôm qua Phó Lập Quần cùng Chu Thăng đánh từ trong phòng ra đến tận ban công, khiến cho bên ngoài này cũng dính không ít bánh. Nơi này còn dính một miếng bánh thật lớn... Trông có vẻ vẫn ăn được. Dư Hạo nhìn một lúc, nghĩ thầm ăn một ít chắc không sao nhỉ, không biết nó có hỏng không, dù sao cũng không ai biết. Ngay lập tức y đi tới thử liếm xem,mùi vị có vẻ vẫn chưa thay đổi, chỉ là có chút không sạch sẽ lắm... Lúc y đang liếm thử miếng bánh ga tô này thì đột nhiên y nhìn về đối diện, ngoài cửa kí túc có một người đi vào, đang đối diện cùng với y. Người kia y đã từng gặp, chính là ba của Chu Thăng, Chu Lai Xuân! Chu Lai Xuân đột nhiên thấy Dư Hạo hướng mặt về phía mình, đang liếm cửa kính sát đất ngoài ban công, trên mặt ông hiện lên vẻ quỷ dị. Dư Hạo: "..." Chu Lai Xuân: "..." Dư Hạo rất muốn giả bộ không thấy ông, nhưng đây là việc không thể nào. "Chào chú... chú..." Chu Lai Xuân gật đầu, Dư Hạo vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhanh chóng kéo ghế ra cho ông, nói: "Chú ngồi đi!" Chu Lai Xuân đi một vòng quanh phòng ngủ, giẫm phải bánh ngọt suýt chút thì trượt chân, Dư Hạo gấp rút bảo ông ngồi xuống, rồi y trèo lên giường trên lay tỉnh Chu Thăng. Dư Hạo: "Ba cậu đến kìa!" Chu Thăng đã sớm tỉnh ngủ, trở mình, quay mặt vào tường. "Ông đến làm gì?" Chu Thăng buồn bực nói, "Không nói gì đã đến đây. Nhàn rỗi không có gì làm à?" Dư Hạo trèo xuống giặt giẻ lau, Chu Lai Xuân nói: "Tối hôm qua mở party trong phòng ngủ hả? Chơi đùa rất high nhỉ. Ơ, ai tặng, đôi giày này không rẻ... Bạn gái tặng?" "Đừng có sờ vào đồ của tôi!" Chu Thăng gầm lên giận dữ, hắn xúc động ngồi bật dậy. Dư Hạo gấp rút nháy mắt với Chu Thăng, Chu Thăng nói: "Đưa tôi bộ đồ nào sạch sẽ đi." Dư Hạo thu dọn rồi ném cho Chu Thăng bộ quần áo, Chu Thăng đi xuống tắm rửa thay quần áo, nói: "Đừng có lôi nữa, chờ chút nữa tôi dọn dẹp cùng cậu." "Dư Hạo." Chu Lai Xuân nói, "Đi, chú mời cháu đi ăn, hôm nay ăn chúc mừng sinh nhật Chu Thăng, chúc thằng bé sinh nhật tuổi 21 vui vẻ." Dư Hạo "phốc" một tiếng bật cười, Chu Lai Xuân lại nói: "Còn một bạn cùng phòng như 'hạc đứng trong bầy gà' đâu rồi?" Dư Hạo nói: "Phó Lập Quần... Cậu ấy về nhà rồi ạ." Chu Lai Xuân ngậm thuốc lá, lấy ra một chiếc Vertu [1] rồi gọi điện cho tài xế để bảo cho người đến đây dọn dẹp, quét tước phòng ngủ. Khi cúp máy xuống thì cũng vừa lúc Chu Thăng đi ra từ phòng tắm, đầu đầy nước, đang dùng bông ngoáy tai. [1]. Tên thương hiệu điện thoại được đánh giá là đắt và sang trọng nhất trên thế giới hiện nay. Chu Lai Xuân nói: "Đi nhé?" "Đi không?" Chu Thăng ra hiệu cho Dư Hạo. Dư Hạo muốn phát điên, tại sao lại đêm vấn đề đẩy vào trên người y hả? Ba cậu tới tổ chức sinh nhật cho cậu cơ mà! Dư Hạo: "Đương nhiên rồi, đi thôi!" Chu Thăng nói: "Ông chủ không mời tôi, chỉ mời cậu, chút nữa túi cho tôi nhé?" Chu Lai Xuân nói: "Dư Hạo, cháu có gọi bạn cháu đi cùng không?" Dư Hạo nghĩ thầm hai người này đúng là ba con với nhau, phong cách nói chuyện y như nhau vậy, nói: "Vậy Chu Thăng, cùng nhau đi thôi." Sau đó Chu Lai Xuân lái xe đưa Chu Thăng cùng với Dư Hạo đến một hội sở ở Dĩnh thị. Trong gần một năm rưỡi này, Vân Lai Xuân đã mở ra ba hội sở phục vụ ăn uống cao cấp với ba thương hiệu khác nhau tại Dĩnh thị, nơi họ đến chính là một trong số đó, nó có tên là "Không Sơn Xuân Hiểu", được mở ở trên sườn núi phía sau Vân đỉnh, lưng đối diện núi, mặt hướng về thung lũng. Thung lũng Trúc Hải này chưa được khai phá hoàn toàn, chỉ có hai sạn đạo ít người đi lại cùng với một thác nước đổ xuống ầm ầm, nên vô cùng vắng vẻ tĩnh mịch. Ghế lô cao cấp ở đây có ba mặt hướng về phía thung lũng, xung quanh được bao bọc toàn bộ bởi cửa sổ kính trong suốt từ trần cho đến sàn, khu vực ghế lô còn được đặt trên sườn núi, ở độ cao này thì có thể dễ dàng bao trọn khung cảnh rừng trúc xanh biếc cùng với thác bạc dưới tầm mắt. Trong phòng khách, Chu Thăng nhàm chán ngồi lật tạp chí, hai cô gái sinh đôi tóc vàng, mắt xanh, người Belarus, mặc sườn xám đang pha trà cho bọn họ, Dư Hạo đưa mắt nhìn thác nước qua lớp kính, lại lần nữa y phải kinh hãi trước sự hưởng thụ xa hoa của giới nhà giàu. "Ăn gì?" Chu Lai Xuân nói, "Tất nhiên phải có mì trường thọ, vậy một bát nhỏ đi." "Tùy." Chu Thăng nói. "Dư Hạo, cháu thích ăn gì?" Chu Lai Xuân biết sẽ không nhận được sự đáp lại nào nữa từ phía con trai mình, nên lại chuyển hướng sang Dư Hạo. Dư Hạo nói: "Gà xì dầu được không ạ?" "Không sợ ngán sao?" Chu Lai Xuân nói, "Như thế thì ăn được chút đã no mất rồi, chọn thêm chút Hòa Hoa Tước (禾花雀) đi." Dư Hạo nghĩ thầm muốn ngăn cản lại, nghe có vẻ tàn nhẫn quá, nhưng có chút khó nói ra. "Không ăn mấy món ăn bằng thịt chim muông thú rừng hay vây cá mập đâu." Chu Thăng không nhịn được nói, "Ăn món ăn gia đình." Chu Lai Xuân: "Món cay Tứ Xuyên?" Chu Thăng: "Vừa mới ăn hôm qua xong." "Vậy để ba làm nhé." Chu Lai Xuân cởi âu phục ra treo ở một bên rồi xắn ống tay áo sơ mi lên, thực sự định tự tay nấu ăn, "Hai đứa cứ chút đồ ăn khai vị đi, dù sao sáng nay cũng chưa ăn gì." Dư Hạo có một linh cảm rằng sau khi ăn xong bữa này chính mình sẽ được một thành tự nào đó trong cuộc sống cũng nên. "Ăn đồ ăn ông ta làm xong thì cậu sẽ không muốn ăn đồ ăn tôi làm nữa đâu." Chu Thăng ném tạp chí đi, nằm ườn ra trên ghế sa lông, nói, "Đáng ghét." "Đồ cậu nấu khác hẳn mà." Chu Thăng: "Còn chưa ăn thử, cậu nói thử xem khác chỗ nào." Dư Hạo cười nói: "Cơm cậu nấu có tình cảm." Chu Thăng cười lên rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, Dư Hạo đến trước cửa sổ rồi khoanh chân ngồi xuống, y đối mặt với khung cảnh một màu xanh biếc cùng với vẻ đẹp núi rừng thiên nhiên nơi đây, hít sâu một hơi, y cảm thấy trong lòng y đã sinh ra Thiền (Thiền định trong đạo Phật) cùng với toàn bộ giới tự nhiên nơi đây. "Vẫn còn có nhà hàng trong công viên Sâm Lâm." Dư Hạo nói. "Có tiền thì nơi nào cũng mở được." Chu Thăng đáp, "Cậu đoán thử xem nếu mời khách ở đây, thì mất bao tiền cho một bữa ăn?" Dư Hạo nói: "Ít nhất cũng phải mấy ngàn nhỉ." Chu Thăng nói: "Mấy ngàn? Tiền bát canh còn không đủ, phải mười vạn trở lên." Dư Hạo: "..." Một mỹ nữ da trắng người Nga quỳ gối trên đất để phục vụ trà đạo cho Dư Hạo, Dư Hạo vội nói: "Để tôi tự làm đi, cảm ơn." Nhấp một ngụm trà, có lẽ đây cũng là loại trà thượng hạng, chỉ là y uống không ra được. "Đừng có làm phiền nữa." Chu Thăng đối mặt với điếu xì gà cùng với đĩa sô cô la mà mỹ nữ kia bưng lên, nói, "Mấy người đi nghỉ ngơi đi, đừng có để ý đến mấy lời ba tôi nói, lão ta cũng bệnh nặng quá rồi." Hai mỹ nữ da trắng người Nga nở nụ cười, đứng dậy rời khỏi khu vực ghế lô và đóng cửa lại. Dư Hạo nằm trên tấm thảm trước cửa sổ sát đất rồi cười cười, Chu Thăng với vẻ không thể chịu nổi nữa, nói: "Nhàm chán, xuống phía dưới chụp ảnh không?" "Tôi không nhúc nhích được nữa..." Dư Hạo muốn cười nhưng lại không còn sức lực, trở mình nằm xuống, "Đói quá, ăn cơm xong thì đi." Tối hôm qua Dư Hạo quá hưng phấn quá mức, vốn dĩ cơm tối y đã không ăn nhiều, bánh ga tô cũng không ăn được bao nhiêu, may mà Chu Lai Xuân chỉ mất 40 phút đã quay trở lại rồi. Trước mặt mỗi người được dọn lên một bát canh khai vị, nước dùng là nước ô liu, bên trong còn ngâm một đóa cải trắng, được xếp tầng tầng lớp lớp như những cánh hoa, rất đẹp. Dư Hạo sớm đã đói bụng đến điên rồi, kết quả khi bát canh được bưng lên, y chỉ muốn bưng bát lên húp luôn không cần ngại ngùng gì cả. Chu Thăng: "Không phải nấu món ăn gia đình sao? Cái này mà gọi là món ăn thường ngày à? Khoe khoang cho ai xem." Dư Hạo nghĩ thầm, một bát cải trắng này còn không phải món thường ngày ư? Chu Thăng: "Làm lắm trò gian này cho ai xem chứ." "Canh được làm hôm qua." Chu Lai Xuân nói, "Vừa vặn trong nhà bếp có nên dùng luôn, còn lại tất cả đều là món ăn gia đình." Chu Thăng nhìn Dư Hạo nói: "Tùy tiện ăn chút gì đi, nếu ăn không no thì chút nữa đưa cậu đi ăn chút đồ chiên." Tâm tư của Dư Hạo bị Chu Thăng nhìn thấu rồi, vội nói: "Nhất định sẽ ăn ngon." Nói xong thì nếm thử một miếng, tức khắc giống như sét đánh giữa trời vậy. Nhưng y còn chưa kịp cảm nhận thêm về món canh này thì một loạt các món lần lượt được bưng lên, thức ăn đều được chia ra các đĩa nhỏ trước rồi mới được để lên bàn, chỉ thiếu điều đút đồ ăn tới tận miệng thôi. Nửa con chim bồ câu sốt dầu được đặc biệt đưa đến trước mặt Dư hạo, tiếp theo là trứng cá muối được phết trên da vịt chiên giòn, lần đầu tiên Dư Hạo biết rằng hóa ra còn có thể ăn như vậy nữa. [*] Do chủ nhà đang đói, nên một lần nữa xin phép không chú thích món ăn. Lại có món ăn lên tiếp, Dư Hạo hỏi: "Đây là cái gì?" Chu Thăng: "Cua hấp lá thông." Liên tiếp nhiều món không biết gọi tên như nào, mà Chu Thăng cũng lười hỏi, hắn nói với Dư Hạo: "Kỳ thực thì tôi cũng không biết mấy món lung tung này là cái gì." "Gan ngỗng tùng lộ." Chu Lai Xuân liếc nhìn, nói. Dù sao thì cứ món nào lên là Chu Thăng sẽ ăn luôn, hắn còn ra hiệu bảo Dư Hạo đừng có khách khí. Chu Lai Xuân chỉ ăn một chút rồi không ăn nữa, châm điếu thuốc rồi cúi đầu gửi tin nhắn. Dư Hạo cũng không hỏi gì nữa, mấy món ăn Chu Lai Xuân làm quả thực rất ngon, nhưng lại mất đi một loại cảm giác nào đó, hoàn cảnh rất tốt, nguyên liệu nấu ăn xa hoa... Dư Hạo biết thiếu cái gì rồi. Bắt đầu so sánh thì y càng thích không khí ở trong phòng, nhìn Chu Thăng đeo tạp dề mở nồi cơm điện ra rồi dùng thìa nếm thử cháo tôm. "Dư Hạo, cháu thêm Wechat của chú đi, có gì còn liên hệ." Chu Lai Xuân nói. Dư Hạo nhìn Chu Thăng, thấy Chu Thăng không nói gì thì y liền đưa điện thoại cho Chu Lai Xuân quét. Chu Lai Xuân nói: "Tốt nghiệp xong muốn làm gì?" Dư Hạo: "Vừa mới hết năm nhất, còn sớm ạ." "Không còn sớm đâu." Chu Lai Xuân nói, "Đại học thì cứ tùy ý học hành, tốt nghiệp xong nếu cháu có hứng thú thì đến công ty của chú làm nhé?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]