Phó Lập Quần đi từ trung tâm thương mại đến tàu điện ngầm, xe nhẹ chạy đường quen mà đưa Dư Hạo đến một trung tâm mua sắm khác, đi qua bốn điểm dừng thì họ đến được một cửa hàng nằm ở khu vực khá hẻo lánh, bên trong cửa hàng toàn là giày thể thao. "Dư Hạo." Phó Lập Quần nói, "Chỉ cần là đàn ông con trai thì không có chuyện không thích giày ở đây!" Dư Hạo đối mặt với một đống giày thể thao đến mức suýt chút ngất luôn tại chỗ, nghĩ thầm vậy tôi có lẽ phải là thái giám mới đúng... Trong cửa hàng lúc này chỉ có hai vị khách là bọn họ. Ông chủ là một người đàn ông có khuôn mặt râu ria, da ngăm đen, mặc trên người bộ đồ bóng rổ, thân hình lực lưỡng cao 2 mét, nặng khoảng 200 cân (1 cân = 0.5kg),đang nhìn Phó Lập Quần nói: "Chỉ nhìn không mua, lại tới nữa rồi hả?" Phó Lập Quần cười hì hì, nói: "Ngày hôm nay thì mua." Phó Lập Quần nhìn Dư Hạo nói: "Khẳng định Chu Thăng sẽ thích cái này." Ông chủ quan sát Dư Hạo bằng ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ, cũng không chào hỏi hai người họ nữa. Dư Hạo cầm lấy đôi mà Phó Lập Quần đưa cho, hỏi: "Đôi này giá bao tiền?" Ông chủ: "Dưới đế giày có giá, không tự xem được à?" Dư Hạo nghĩ thầm tiệm này cũng khá tốt đấy, nhưng y vừa nhìn giá dưới đế giày xong thì suýt chút nữa nôn ra máu, một cái đôi giày bóng rổ mà bán giá tận 8300??? Vẻ mặt của Dư Hạo cực kỳ đặc sắc, y nhìn Phó Lập Quần rồi nhỏ giọng nói: "Đây có phải cửa hàng chính hãng không?' "Cửa hàng của người mua." Phó Lập Quần đáp. "Giày ở đây là do ông chủ mua về, rồi lại bày bán trong cửa hàng?" Dư Hạo lại nói. Ông chủ ngay lập tức bùng nổ, như một ngọn núi sừng sững đứng lên muốn đuổi khách: "Đừng có mà làm loạn ở đây! Mấy cậu về đi, chú em đừng có giải trí ở đây nữa, tôi còn đóng cửa đi mua thức ăn." "Đừng!" Phó Lập Quần vội nói, "Cậu ấy muốn chọn quà sinh nhật cho bạn trai đó." "Không phải bạn trai!" Lần này đến lượt Dư Hạo bùng nổ. "Ồ ——" Ông chủ vừa đứng lên, nghe thấy thế thì lại ngồi xuống, Phó Lập Quần còn nói: "Cậu ấy không hiểu, nhưng cũng chẳng mấy chốc thì cũng lọt hố thôi." "Vậy cứ từ từ xem đi." Ông chủ mở điện thoại di động ra, bắt đầu xem 《Chân Hoàn truyện 》. Dư Hạo: "..." Dư Hạo biết là Chu Thăng rất thích giày bóng rổ cùng với các loại mô hình nhân vật trong anime, nhưng mà để y tự chọn cho Chu Thăng đôi giày mà hắn sẽ thích thì quả thật không khác gì đang bắn tỉa mù. Phó Lập Quần nói: "Cậu cứ tùy ý chọn mua một đôi trong cửa hàng đi, kiểu gì cậu ta chẳng thích." Nói xong Phó Lập Quần đã cầm lấy một đôi, nhìn một lúc lâu, Dư Hạo nói: "Đôi ở trên tay cậu?" Phó Lập Quần để về chỗ cũ, sửa lời nói: "Đôi giày này không phải kích thước của cậu ấy, tôi chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi." Dư Hạo nói: "Vậy... đôi này sao? Ồ? Nintendo?" "Phiên bản hợp tác của NES, là bản giới hạn màu trắng, đen, đỏ." Ông chủ lớn tiếng nói, "Chỉ có 10 đôi được phát hành ở bên Bắc Mĩ, trước tiên thì cậu cứ nhìn giá dưới giày xem? Size 10 của Mỹ có đi vừa được không?" "Giá cả không thành vấn đề." Dư Hạo vừa nhìn giá 9600 vừa nói, lúc này trong lòng y đang có một vạn con alpaca lao qua, gây nên một sự dao động không hề nhẹ, thật sự Chu Thăng sẽ thích sao? "Vậy thì đôi này... nhé?" Dư Hạo nói, y cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời y mua đồ đắt đến như vậy. Ông chủ lấy điện thoại ra chuẩn bị thu tiền, tiện thể tìm hộp đựng giày, Dư Hạo lại hỏi: "Vừa rồi là câu nghi vấn... Chờ chút đã, tôi vẫn chưa hề quyết định mà! Còn có đôi khác không?" "Bắc Mĩ chỉ sản xuất ra 10 đôi, cậu cảm thấy như nào?" Ông chủ nhìn Dư Hạo nói. "Tôi cũng chưa nói gì." Dư Hạo vội nói, "Xé màng ni lông ở mặt trên đi, cắt nhãn mác luôn." "Cắt rồi thì không trả hàng được đâu." Ông chủ nói. Dư Hạo nói: "Nhỡ đâu cậu ấy muốn đến trả hàng thì cũng không thể để cậu ấy trả được." Ông chủ: "Tôi sẽ giúp cậu đạp mấy phát?" Dư Hạo: "Vậy thì không cần đâu..." Ông chủ tiện tay xé màng ni lông, cắt nhãn mác nhét vào trong hộp giày, rồi lại lấy một túi nhựa màu đen nhét hộp đựng giày vào, Dư Hạo lấy điện thoại ra trả tiền cho ông chủ, ông chủ đem túi đưa cho y, sau khi thu được tiền thì lại tiếp tục xem 《Chân Hoàn truyện 》. Dư Hạo: "Vậy là xong rồi?" Ông chủ: "Đúng vậy, không vậy thì như nào? Dư Hạo nói: "Có hóa đơn không?" Ông chủ: "Đương nhiên là không có rồi! Cậu nghĩ cái gì đấy!" Dư Hạo: "..." Phó Lập Quần vẫn đang xem giày, Dư Hạo lại nói: "Vậy nếu như... bị hư hỏng thì làm sao bây giờ?" Nghĩ thầm nếu là giả thì khả năng Chu Thăng sẽ chém chết ông chủ tiệm này mất. "Không có khả năng là đồ giả ——" Ông chủ vô cùng hiểu rõ đối với sự cẩn thận của Dư Hạo, "Đứa nào bảo là giả, thì cậu có thể đến tiệm này của tôi ném đá, tuyệt đối không đánh lại, cho cậu tùy ý đập phá." Dư Hạo lúng túng nói: "Tôi không hoài nghi việc hàng giả hay không... Tôi đang nói là có bảo hành hay gì đó không..." "Không có bảo hành." Ông chủ nói, "Bạn trai cậu sẽ tự biết cách bảo dưỡng, đừng làm phiền nữa, ôi Hoàng Thượng băng hà rồi." Nói xong lại bắt đầu xem tiếp 《Chân Hoàn truyện 》. Dư Hạo: "..." Phó Lập Quần cầm giày lên rồi lại bỏ xuống, cầm lên rồi lại bỏ xuống, nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở đôi giày đầu tiên hắn nhìn thấy, thật sự không muốn buông tay mà. Tới bây giờ Dư Hạo vẫn không tiếp nhận được việc chính mình đã chi tiêu mất chừng đó tiền trong một cửa hàng giống như tiệm tạp hóa trong nhà này, thực sự đã mua một đôi giày không có hóa đơn! "Còn mua gì nữa không?" Ông chủ nói, "Cửa hàng đóng cửa." Phó Lập Quần nói: "Đi thôi, mua xong rồi nhỉ? Cho tôi xem đôi của thiếu gia một chút nhé?" Dư Hạo cùng Phó Lập Quần đứng ở ga tàu điện ngầm dưới trung tâm thương mại, Phó Lập Quần lấy giày ra xem, đột nhiên thở dài. Phó Lập Quần: "Ôi ——" Ngay lập tức Dư Hạo khẩn trương hẳn lên, nói: "Làm sao vậy?" "Không có gì." Phó Lập Quần nghiêm túc vỗ vai Dư Hạo, nói, "Vô cùng tốt." Dư Hạo chú ý thấy đang có không ít người đều đang nhìn về phía bọn họ. "Cái đó..." Trong ga tàu điện ngầm, một nam sinh tiến lên nói: "Ông anh, cho em mượn xem một chút được không?" Phó Lập Quần cầm một chiếc giày: "Xem đi." Nam sinh đưa tay muốn sờ vào, Phó Lập Quần lùi về sau một chút: "Anh cầm cho cậu xem, xem đi, chỉ có thể nhìn không thể sờ." Dư Hạo nghĩ thầm cũng không cần phải như vậy chứ, dù có lấy được một chiếc rồi chạy đi thì cũng vô dụng thôi! "Có thể chụp một tấm ảnh không ạ?" Nam sinh kia nói. "Chụp đi." Phó Lập Quần cầm lấy giày, để cho nam sinh kia chụp, nói, "Nhớ hộ anh là đừng có lằng nhằng lâu quá." Nam sinh kia chụp giày xong, lại hỏi: "Mua ở đâu vậy ạ?" "Bạn bè mua hộ cho bên nước ngoài." Phó Lập Quần nói, "Bên Bắc Mĩ chỉ có 10 đôi." Nam sinh gật đầu rồi rời đi với ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng với vẻ không cam lòng. Phó Lập Quần quay sang giải thích cho Dư Hạo: "Cửa hàng kia chỉ mua bán với khách quen, không tùy tiện bán đồ đâu." "Ồ..." Dư Hạo bắt đầu cảm thấy được chỗ trâu bò của cả giày này cùng với ông chủ rồi. "Đi thôi." Dường như Phó Lập Quần có chút mất mát, nói, "Hẹn tuần sau nhé, trở về nhớ giấu kỹ, đừng để bị phát hiện." Dư Hạo đứng ở trước ga tàu điện ngầm nói lời tạm biệt với Phó Lập Quần, sau đó Phó Lập Quần cũng chen lên trên tàu điện ngầm, đi lên tàu điện cao tốc để về nhà. Dư Hạo cất gọn giày vào, đứng một lúc thì lại xoay người đi đến cửa tiệm kia, bốn giờ chiều ông chủ đang chuẩn bị đóng cửa thì lại thấy y đến, Dư Hạo nói: "Tôi tò mò hỏi chút, đôi giày kia giá bao tiền?" Ông chủ: "Tôi cũng hiểu kỳ hỏi chút, cậu có mấy người bạn trai đấy? Không thể mua cùng một lúc được à?" Dư Hạo: "Một người cũng không có! Đừng có hỏi!" "Đôi này rẻ lắm, 4700." Ông chủ nói, "Tính cho cậu 4500." "Cảm ơn!" Dư Hạo lập tức nói, "Bởi vì tôi mua hai đôi sao?" "Không phải." Ông chủ thu tiền rồi nói, "Bởi vì mắt cậu giống với vợ tôi, vợ tôi là nữ. Trở về đi, trên đường cẩn thận gặp cướp nhé." Dư Hạo: "..." Dư Hạo quay về phòng ngủ, giấu giày ở dưới đáy tủ quần áo, y dự định đi mua thêm giấy bọc quà về để bọc, cũng không thể trực tiếp đưa một cái túi nhựa màu đen cho Chu Thăng được, mới vừa giấu kỹ quà thì Chu Thăng cũng quay về phòng. "Cậu đã đi đâu?" Dư Hạo đánh đòn phủ đầu. Chu Thăng: "Liên quan gì đến cậu? Còn cậu? Vừa đi đâu về?" Dư Hạo nói: "Tôi vẫn ở trong phòng suốt." Chu Thăng: "Trên lưng toàn mồ hôi thế kia, ở phòng ngủ á? Lừa ai đó?" Dư Hạo chỉ đành nói: "Đưa anh trai đi ga tàu điện ngầm." "Tình cảm tốt quá nhỉ." Chu Thăng thuận miệng nói, tiện đà trèo lên giường nằm, lại hỏi: "Nghỉ hè này muốn đi đâu chơi?" Dư Hạo: "Không phải thi đấu à?" Chu Thăng nói: "Tuần sau là xong rồi." "Australia thì sao?" "Cậu đến đó để làm que kem à?" Chu Thăng nói, "Tháng 11 mới mở đoàn, muốn đi sớm hơn cũng không được, chỉ có ba người đứng đầu mới có. Nói nhanh nào, để tôi còn đặt trước khách sạn." Nói xong lại xoay xoay điện thoại. "Để tôi suy nghĩ thêm đã." Dư Hạo hơi muốn đi làm thêm, ngày hôm nay tiêu tiền hoang phí quá, lại hết sạch tiền rồi. "Mua quà cho Khải Khải sao?" Chu Thăng lại lười biếng nói. "Mua quà?" Hiện tại Dư Hạo rất căng thẳng, "Mua quà gì? Tại sao phải mua quà cho anh ấy?" Chu Thăng: "Người ta giới thiệu cho cậu một công việc bán thời gian, cậu còn không cảm ơn anh ấy đi." Dư Hạo vội nói: "Tôi đã đưa cho anh ấy một phong bao đỏ rồi, tuy rằng tôi cảm thấy anh ấy sẽ không cần nhưng anh ấy cũng nhận rồi." Chu Thăng: "Chỉ gửi lì xì thôi á? Bạn học Dư Hạo, cậu không thể khá hơn chút sao, làm sao lại không có tâm thế? Gửi đi bao nhiêu?" "Chuyển khoản 888." Dư Hạo nói. Chu Thăng hài lòng, không tiếp tục hỏi nữa. Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, Dư Hạo bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt Chu Thăng lúc nhận được quà sinh nhật, cậu ấy sẽ cảm động ư? Hay là vẫn chửi mình, sao lại mua đồ đắt như vậy? Sau một hồi im lặng, Chu Thăng lại nói: "Tuần sau tôi thi đấu, cậu tới xem nhé?" Dư Hạo: "Hỏi cái này không phải phí lời sao?" Chu Thăng: "Cả lớp chúng ta đều đến, Khải Khải cùng với Hoàng Đình cũng tới." Dư Hạo: "Cậu đừng có áp lực tâm lý, cứ phát huy như thường lệ là được." Chu Thăng: "Ý của tôi là, thời điểm tôi nhận giải thì cậu nhớ áp sát về phía trước một chút, khiến cho tất cả bọn họ đều cút hết sang một bên, hiểu không?" Dư Hạo nở nụ, nói: "Được!" Suốt một tuần lễ, so với Chu Thăng thì Dư Hạo còn muốn căng thẳng hơn, Chu Thăng thì vẫn như thường lệ, nên cười thì cười, nên ngủ thì ngủ, vẫn còn đang ở trong phòng hầm canh đuôi trâu để uống kìa. Tháng 7, Dĩnh thị nóng giống như một cái lò lửa vậy, ban công ngoài kia vẫn bị nắng chiếu rọi vào, Chu Thăng ngẩng đầu nhìn nắng trên ban công, nói: "Nhất định phải mua cái điều hòa, nếu không thì nóng chết mất." Dư Hạo thì không vấn đề gì, lúc trước ở nhà còn nóng hơn so với ở kí túc xác, cho nên y quen rồi. Chu Thăng nói: "Cậu đến sân huấn luyện chờ đi." Dư Hạo nhận một công việc bán thời gian trên mạng, phiên dịch hai bản thảo tạp chí, biên tập viên sau khi xem qua bản thảo thì vô cùng hài lòng đối với y. Sau đó mỗi ngày Dư Hạo đều ôm theo laptop mà Phó Lập Quần ném lại trong phòng ngủ, rồi đi đến sân huấn luyện để phiên dịch. Y và Chu Thăng là hai người duy nhất ở trong phòng huấn luyện khổng lồ này, Chu Thăng huấn luyện một lúc, lúc nghỉ ngơi thì sẽ đến cạnh chỗ Dư Hạo, hai người cùng nhau ngồi uống nước xem phim. Đêm trước ngày thi đấu, Chu Thăng sau khi tắm xong nói với Dư Hạo: "Đi sưởi* trăng không?" [*] Ý của CT ở đây là kiểu giống với sưởi nắng. Ban đêm thời tiết mát mẻ, Dư Hạo sau khi nộp bản thảo phiên dịch xong, nhận được 800 đồng tiền nhuận bút, phải công nhận rằng công việc lao động trí óc tốt hơn hẳn so với lao động tay chân, trước kia đứng một ngày trong quán cà phê cũng chỉ được 120. Y bắt đầu cảm thấy Trần Diệp Khải nói đúng, tiền rất khó kiếm, những cũng không phải khó kiếm đến như vậy. Chu Thăng cùng với Dư Hạo nằm trên bãi cỏ ở sân điền kinh, mặt trăng chiếu xuống trên người cả hai, lúc này đang trong thời gian nghỉ hè nên trong trường cực kỳ yên tĩnh. "Dư Hạo." Chu Thăng xuất thần nói. "Cái gì?" Dư Hạo nghiêng đầu nhìn Chu Thăng. Chu Thăng nói: "Tôi có chút căng thẳng." Dư Hạo nói: "Bởi vì ngày mai thi đấu ư?" Chu Thăng không lên tiếng, Dư Hạo ngồi dậy nói: "Lúc hát vào hôm lễ kỷ niệm của học viện, tôi cũng rất hồi hộp. Nhưng lúc đó tôi lại tưởng tượng rằng dưới đài chỉ có duy nhất một khán giả, đó chính là Tướng Quân. Nghĩ như vậy thì tôi sẽ không căng thẳng nữa, thời điểm thi đấu ngày mai, nếu như cậu vẫn còn căng thẳng thì có thể tưởng tượng rằng chỉ có mỗi tôi đến xem cậu thi đấu, giống như lúc tôi vẫn hay xem cậu tập luyện vậy..." Chu Thăng không hiểu ra sao lại nở nụ cười, đáp: "Sao cậu lại ngu thế hả, tôi không nói đến thi đấu." Dư Hạo: "???" Chu Thăng: "Tôi về phòng trước, cậu nằm đây sưởi một lúc đi." Dư Hạo nói: "Cùng về đi." Chu Thăng cũng không chờ y, hắn đứng dậy đi qua sân điền kinh, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng. Dư Hạo đứng dậy phủi cỏ dính trên người ra, hai tay Chu Thăng nhét ở trong túi quần thể thao, đứng cách nửa cái sân điền kinh mà hét lớn về phía Dư Hạo: "Dư Hạo! Cậu nhìn mặt trăng đi!" Dư Hạo cũng ngẩng đầu lên, Chu Thăng lại nói: "Mặt trăng đêm nay đẹp quá nhỉ!" Dư Hạo chuyển hướng nhìn Chu Thăng, nở nụ cười, y lại ngẩng đầu, rồi lại nhìn Chu Thăng, lại nhìn mặt trăng, trong ánh mắt y hiện lên vẻ kinh ngạc, cũng có chút bối rối. Dư Hạo đáp: "Đúng!" Khi ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt của hắn được bao phủ dưới ánh sáng ôn hòa của mặt trăng, một cơn gió từ đâu phả đến đã thổi bay mái tóc ngắn của hắn, tạo thành một bóng dáng dịu dàng mà anh tuấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]