Chương trước
Chương sau
"Cậu thật sự mang theo chứng minh thư à!" Dư Hạo cùng Chu Thăng đi đến phòng 406 ở khoang trên cùng, nhất thời trong lòng như mở cờ, phòng VIP thế mà vẫn chưa hết chỗ. Chu Thăng cầm thẻ phòng, ra hiệu bảo Dư Hạo nhỏ giọng đi chút, hắn lấy thẻ phòng ra quẹt lên cửa, rồi cả hai nghiêng người đi vào phòng. Vừa vặn lúc đó, phòng VIP 402 mở cửa, Lâm Tầm đi ra.
Thời điểm Lâm Tầm bước ra, phòng 406 vang lên âm thanh đóng cửa. Dư Hạo vừa bước vào phòng thì nghe thấy âm thanh đóng cửa của phòng tổng thống, Chu Thăng ngây lập tức làm thủ thế im lặng, tiến đến gần mắt mèo rồi nhìn ra.
"Ông ta đi ra ngoài rồi." Chu Thăng đặt chứng minh thư trên tủ đầu giường, nói, "Tôi sợ nhỡ đâu lúc đuổi tới sân bay thì không thể bước vào cổng kiểm tra an ninh được, nên đã tiện tay mang theo cả chứng minh thư, cũng khá may. Cậu để ý xem, lúc chúng ta đặt phòng VIP ấy, trên mặt giám đốc chẳng phải toàn là tươi cười sao, chỉ cần có tiền thì có thể giải quyết mọi thứ, căng thẳng cái gì."
Một lần nữa Dư Hạo hiểu được rằng đây chính là thế giới mà bạn có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần có tiền. Khi Chu Thăng nói rằng hắn muốn đặt một gói đặc biệt 9888, rồi lại muốn nâng cấp phần ăn uống lên gói hạng sang, sau đó thì không ai dám tìm hai người để gây phiền toái. Phòng tổng thống của hai người cùng với phòng của Lâm Tầm, được ngăn cách bởi một hành lang tương đối bất tiện. Nhưng dù sao đây cũng là phòng VIP chín nghìn tám, nên Dư Hạo cũng nhờ đó được hưởng đãi ngộ khách quý. Chu Thăng lại gọi điện thoại để trên thuyền mang đồ ăn đến, Dư Hạo nói: "Vẫn ăn nữa? Không ăn được nữa đâu."
"Ăn đi." Chu Thăng đi đến chỗ tủ rượu tìm đồ uống, nói, "Bây giờ ngủ bù đã, người kia muốn chạy cũng không được."
"Ồ." Dư Hạo quả thực mở cờ trong bụng, chi phí công tác do nhà nước cung cấp, phải công nhận rằng đúng là đãi ngộ hàng đầu, hy vọng Lâm Tầm đừng rời thuyền nhanh quá để còn thuận tiện chơi mấy ngày, hơn nữa phòng này còn là phòng lớn, một, giường!
"Chất lượng ăn uống chính là mong muốn to lớn của một đời người." Chu Thăng đến ban công để quan sát địa hình, nói, "Ít nhất thì... bạn học Dư Hạo, phải ăn được, chơi được."
Dư Hạo cười ha ha lên, y nằm ở trên giường ấn điều khiển xem TV, lúc này Hoàng Đình gọi điện đến.
"Anh đến bến tàu rồi." Hoàng Đình nói.
"Thuyền rời bến được hai giờ rồi!" Dư Hạo nói.
Hoàng Đình nói: "Anh biết con tàu sẽ sớm rời khỏi tỉnh, anh sẽ đi làm thủ tục tạm giữ ở nơi khác."
Chu Thăng quay về ngồi lên giường, Dư Hạo mở loa ngoài.
"...Lâm Tầm bây giờ vẫn chưa biết chúng ta đang theo dõi, điểm đến của ông ta, tức là thành phố nơi con tàu này cập bến, có thể ông ta sẽ đi thăm ba của thầy Trần, hoặc cũng có thể bay từ đó đi Los Angeles, rời khỏi nội địa..."
Chu Thăng: "Rồi, bọn em sẽ chú ý theo dõi, sẽ báo cáo kịp thời!"
"Trước khi bọn anh đến thì các em đừng có động đến ông ta." Hoàng Đình nói, "Con tàu mà hai đứa đang đi sẽ dừng lại ở trạm tiếp tế nhỏ vào buổi trưa ngày hôm nay, chỉ dừng lại mười phút, sáng mai sẽ lại dừng tiếp ở trạm lớn đầu tiên, để hành khách có thể rời thuyền dạo chơi, về thời gian chi tiết thuyền dừng ở trạm thì anh đã gửi qua Wechat cho Chu Thăng rồi."
"Bây giờ anh đang gọi điện cho cơ quan an ninh của quận đầu tiên để yêu cầu họ giúp đỡ, anh sẽ đón Trần Diệp Khải rồi xuất phát đi bằng đường bộ. Nhưng quận này rất nhỏ, sợ rằng sẽ đánh trượt mất, nếu như được hỗ trợ thuận lợi thì muộn nhất sáng sớm ngày mai là có thể lên thuyền bắt ông ta về. Hiện tại đang chờ trong sở thông báo đến thuyền trưởng thuyền này, yên tâm, ông ta chạy không thoát được đâu."
Về phía Chu Thăng, Trần Diệp Khải lại gọi điện tới.
Chu Thăng nói: "Khải Khải, nói về chiêu lớn cuối cùng đi? Bao giờ cô Lương mới xuất chiêu lớn hả?"
Giọng nói Trần Diệp Khải có chút buồn bực, nói: "Vẫn đang nhớ lại, đừng có mà gấp."
"Là Chu Thăng sao?" Giọng nói của Lương Kim Mẫn vang lên, "Hay là Dư Hạo?"
"Ôi, cô Lương, chúng em đang ngồi cùng nhau!" Chu Thăng nói.
Lương Kim Mẫn nói: "Phòng ở như nào rồi?"
"Vô cùng tốt!" Chu Thăng với Dư Hạo đồng thời nói.
Dư Hạo: "Cảm ơn cô Lương đã mời chúng em ở trên du thuyền sang trọng như vậy!"
Lương Kim Mẫn nói: "Là cô nên cảm ơn mới đúng, các em đều là những đứa trẻ ngoan. Có một việc mong các em chú ý một chút, ông ta có một chiếc máy tính xách tay..."
"Mang theo bên người." Chu Thăng lập tức nói.
"Quả nhiên là ở trên người ông ấy." Thanh âm của Trần Diệp Khải vang lên ở một bên điện thoại.
Lương Kim Mẫn cùng Trần Diệp Khải trò chuyện nói: "Không được, Nicky, cô đã cố gắng hết sức, cô thực sự không thể nghĩ ra được, cô luôn nghĩ rằng phải có một thứ gì khác..."
Trần Diệp Khải nói: "Cô cố gắng nữa thử xem, cô Lương."
Dư Hạo nói: "Rất quan trọng sao?" Có điều nghĩ cũng biết, Lâm Tầm chạy trốn mà còn phải mang theo laptop, bên trong đó nhất định phải có thứ gì đó ông ta không muốn cho bất kì ai biết được. Thế nhưng Chu Thăng lại nhẹ nhàng xua tay, ý bảo Dư Hạo đừng hỏi nhiều.
"Cô đang nói về chuyện khác, vào lúc trước khi cô rơi vào hôn mê. Nhưng mà laptop... trong đấy quả thực có một số hóa đơn điện tử, biểu mẫu, cùng với lịch sử trò chuyện." Cô Lương cũng không giấu giếm, thản nhiên nói, "Nếu laptop được mang theo bên người thì cô có thể xác định được rằng trong đó có chứng cứ rất quan trọng liên quan đến đến việc trình báo. Được rồi, cảm ơn."
"Đợi một chút." Dư Hạo đột nhiên lại hỏi, "Cô Lương, cô có biết mật mã khởi động máy của ông ta không?"
Lương Kim Mẫn trầm ngâm một giây, đáp: "Biết, gửi qua cho em luôn à?"
Chu Thăng trao đổi ánh mắt cùng với Dư Hạo, Dư Hạo nói: "Chờ lúc nữa đi, nếu như em có thể lấy được laptop này."
Trần Diệp Khải nhận lấy điện thoại, đang lúc anh định nói thì ở đầu dây bên kia lại truyền tới âm thanh khác.
"Kim Mẫn? Cô đã tỉnh rồi?"
Trần Diệp Khải cúp điện thoại, Dư Hạo cùng Chu Thăng hai mặt nhìn nhau.
"Là viện trưởng à?" Dư Hạo nói.
"Viện trưởng đến thăm bà ấy." Chu Thăng thuận miệng nói, "Có tiền là có thể sai khiến ma quỷ... Cô Lương xem ra cũng không phải kẻ tầm thường nhỉ."
"Chiêu lớn là cái gì?" Dư Hạo không hiểu gì nói.
Chu Thăng nói: "Khải Khải nói, trước khi hôn mê thì cô Lương đã bắt đầu tìm cách thu thập một ít chứng cứ từ Lâm Tầm. Nhưng không ngờ sau khi ngủ dậy một giấc thì lại quên mất."
Dư Hạo nói: "Không phải bà ấy đang cố gắng nhớ lại sao? Hy vọng nó..."
Dư Hạo ngáp một cái, Chu Thăng nói: "Giờ đi ngủ trước đã."
Hai người nghe thấy sát vách vang lên tiếng đóng cửa, Lâm Tầm đã quay về rồi. Dư Hạo lại cảnh giác hẳn lên, Chu Thăng xua tay ra hiệu không sao đâu, hắn nhảy lên giường nằm cạnh Dư Hạo, cầm điều khiển tắt TV rồi dùng tay ấn nghịch điều khiển từ xa.
Dư Hạo nghiêng người sang, dựa vào người Chu Thăng rồi ngủ thiếp đi, giường ngủ quá lớn nên lúc nằm ngủ cũng thực sự thoải mái. Không biết qua bao lâu, y cảm giác được Chu Thăng đứng lên, ngẩng đầu đưa mắt nhìn thì thấy Chu Thăng đang cầm một cái cốc thủy tinh, dựa vào tường nghe động tĩnh đối diện.
Dư Hạo gấp rút nhìn, Chu Thăng làm động tác "gọi điện", Dư Hạo dùng khẩu hình ra hiệu "Đang nói cái gì?", Chu Thăng lại lắc đầu một cái, ý tứ là nghe không rõ, bảo Dư Hạo đến nghe xem.
Một lúc sau, cửa phòng bên cạnh mở ra, Lâm Tầm lại đi ra ngoài rồi.
"Còn hai mươi phút nữa là đến điểm dừng đầu tiên." Dư Hạo nói, "Ông ta sẽ rời thuyền sao?"
Chu Thăng lắc đầu một cái: "Không rõ lắm, đi trộm laptop của ông ta chứ?"
Ban công của hai phòng được ngăn cách với nhau bởi một mặt tường, nhưng cái này căn bản không làm khó được Chu Thăng. Chu Thăng đi đến ban công rồi nhòm về phía sát vách, mưa to gió lớn, thuyền lúc này đang chạy đến lòng sông, Dư Hạo nói: "Cẩn thận một chút, hay thôi đừng vội, nhỡ đâu ông ta đột ngột quay về thì làm sao?"
Chu Thăng cũng có một chút do dự, nói: "Tôi sẽ đi nhanh về nhanh."
Mưa gió mãnh liệt, thuyền vừa ra sông thì mưa gió lại trở nên càng mạnh hơn, Chu Thăng bị thổi đến mức cả người ướt đẫm, khiến cho áo phông màu trắng dán sát vào ngực lộ ra màu da thịt, nước mưa chảy nhỏ giọt xuống từ trên người hắn.
Chu Thăng trèo qua, Dư Hạo không muốn để Chu Thăng mạo hiểm một mình nên cũng theo sau trèo vào ban công phòng tổng thống. Cửa ban công bị khóa, nhưng phía trên lại có cửa sổ thông gió có cánh đẩy ra bên ngoài, Dư Hạo móc hai ngón tay lại làm thủ thế chui qua, Chu Thăng nhanh chóng cởi dép lê, mượn lực lộn một vòng vào bên trong phòng tổng thống, rồi mở cửa ban công từ bên trong, Dư Hạo cũng gấp rút cầm dép lê đi vào, xoay người khóa cửa lại.
Mưa gió từng trận thổi bên ngoài cửa ban công, phòng tổng thống so với phòng VIP càng xa hoa rộng rãi hơn, túi laptop được đặt trên ghế salon. Chu Thăng bước đến xem, không có laptop, cả người Dư Hạo ướt đẫm, hai người bước chân vào phòng cũng dẫn theo không ít nước chảy xuống từ trên người, sàn phòng còn là sàn gỗ, y nhanh chóng tìm cái gì đó đến để lau khô, tránh cho việc bị Lâm Tầm phát hiện.
Điều hòa mở để nhiệt độ thấp quá, Dư Hạo lạnh đến mức toàn thân run lên.
"Ông ta mang laptop theo bên người." Chu Thăng nói, "Cái lão già này cũng quá cẩn thận."
Dư Hạo: "Có muốn động thủ cướp không? Sau khi cướp được thì khóa trái cửa lại, lấy được laptop thì chỉ cần nửa giờ là có thể kết nối và gửi thứ mà cô Lương muốn ra ngoài được."
Chu Thăng đáp: "Không được, laptop là tài sản cá nhân của ông ta. Nếu trên thuyền gọi điện báo cảnh sát, thì ông ta sẽ ngay lập tức lấy lại laptop nhờ vào hệ thống bảo mật, sau đó chúng ta sẽ bị nhốt trong văn phòng đó, nhỡ đâu lúc đấy lại làm cho ông ta cảnh giác, đem tư liệu đó xóa mất thì cái được càng không bù đủ cho cái mất."
Cửa phòng vang lên âm thanh "đích" một tiếng, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Chu Thăng lôi kéo Dư Hạo, hai người nhanh chóng nghiêng người chui vào tủ quần áo, Chu Thăng nhẹ nhàng đóng tủ quần áo lại. Cửa phòng mở ra, Lâm Tầm đi vào.
"Đúng thế..." Lâm Tầm nói, "Tình huống bây giờ chính là như vậy, bọn họ không thể bắt giữ tôi, chỉ có thể triệu tập tôi đến."
Lâm Tầm kẹp laptop dưới cánh tay, dễ nhận thấy rằng ông ta nhận được điện thoại trên đường nên lại quay về phòng để nghe điện thoại. Ông ta thuận tiện đặt laptop ở trên bàn làm việc, cắm sạc điện rồi mở máy, suy nghĩ một lúc rồi gõ vài nút trên bàn phím, laptop đã bắt đầu khởi động, sau đó Lâm Tầm đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất trước ban công.
Dư Hạo cùng Chu Thăng trốn trong tủ quần áo, Dư Hạo nghĩ thầm, tủ quần áo trong phòng tổng thống này cũng quá lớn nhỉ, còn tưởng sẽ phải chen chúc ở trong này chứ.
"Đối với thế hệ của chúng tôi mà nói thì chuyện vợ chồng đánh nhau cũng là thường thấy, cuộc sống bên nước ngoài đã thay đổi bà ấy... hừ..." Lâm Tầm một bên gọi điện, một bên đưa mắt liếc nhìn xung quanh, "Kim Mẫn thì cậu cũng biết rồi đấy, nói chuyện vô cùng thiếu đánh, có lúc bị đánh thì cũng là tự làm tự chịu. Đương nhiên là tôi cũng có lỗi sai, uống say rồi nên cũng không không chế được bản thân, nhưng đến mức bảo tôi muốn mưu sát bà ấy, vậy thì cũng quá mức rồi.... Một đêm vợ chồng trăm năm ân nghĩa, đã kết hôn với nhau hai mươi năm rồi, vì ly hôn mà thủ đoạn tồi tệ nào cũng dám dùng. Đúng, đúng, cái gì mà tình cảm vợ chồng, ở trước đồng tiền thì cũng trở nên không còn quan trọng nữa... Đúng rồi, một người đã nằm hôn mê suốt một quãng thời gian thì có cái gì để chứng minh chứ? Tôi nghĩ đi nghĩ lại thì tội danh như này sao có thể chụp vào đầu tôi được..."
Chu Thăng nhẹ nhàng đi dép lê ở trong tủ quần áo.
"Tôi thừa nhận rằng những cuộc cãi vã là nguyên nhân gây nên bạo hành về thể xác, tôi thiệt thòi bởi vì tôi đã không đi nghiệm thương..." Lâm Tầm cúi đầu, nhìn thấy bên dưới cửa sổ sát đất ở ban công có vết nước, ông ta vươn tay ra xa rồi nhìn xung quanh.
Dư Hạo cùng Chu Thăng để chân trần, im hơi lặng tiếng chui ra từ bên trong tủ quần áo, Chu Thăng liếc mắt nhìn laptop trên bàn làm việc, lông mày nhướn lên, Dư Hạo thì cẩn thận quay lưng ra cửa. Chu Thăng vươn tay ra tiến gần đến bàn làm việc, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng mà ngay sau đó, Lâm Tầm trong lúc vô tình quay đầu lại, âm thanh nhất thời ngừng lại.
Chu Thăng quyết định thật nhanh, tiến đến cầm lấy laptop, Dư Hạo lập tức mở cửa, tốc độ của Lâm Tầm so với Chu Thăng lại càng nhanh hơn, bước một bước xa đến, nắm chặt lấy laptop của mình.
Chu Thăng dứt khoát đổi từ ăn trộm sang ăn cướp, dùng chân một phát đạp lên trên bàn làm việc, nhanh chóng muốn xoay người chạy đi, Lâm Tầm hô lớn: "Có kẻ trộm!"
Ngay vào khoảnh khắc ngắn ngủi này, đột nhiên du thuyền rung lắc dữ dội, cập bến.
Trận rung lắc đột ngột này khiến cho Chu Thăng mất thăng bằng, khiến cho cái chân đạp lên bàn làm việc của hắn bị trượt một phát rồi ngã xuống, hiếm khi Chu Thăng lại thất thủ như vậy. Dư Hạo nhanh chóng chạy về phía bàn làm việc, nước trên sàn gỗ còn chưa khô, Chu Thăng trượt chân mất một bước nên có chút đứng không vững, sau đó cả người hắn dọc theo cửa sổ sát đất mà té ra ngoài!
"Chu Thăng!" Dư Hạo vội vàng lao đến, ở bên ngoài chính là mép thuyền, cú trượt chân này của Chu Thăng khiến cho hắn suýt chút nữa lao ra khỏi lan can tàu rồi rơi xuống sông, may mà Dư Hạo đã nhanh chóng chạy liều chết giữ chặt được hắn.
Lâm Tầm lập tức hô to lên: "Có kẻ trộm! Có kẻ trộm!" Lập tức ông ta nhét laptop vào trong túi đựng, cầm chặt túi đựng laptop trong tay rồi chạy ra ngoài.
"Sàn này trơn quá! Đệt nhà nó!" Chu Thăng thiếu chút nữa tức chết, hai người chật vật đứng lên, chạy đến chỗ thảm trải sàn, Dư Hạo tìm dép lê rồi đưa cho Chu Thăng, hai người sải bước, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
"Cậu đoạt lấy máy tính của ông ta làm cái gì?" Lúc này Dư Hạo mới nói.
Chu Thăng: "Không phải cậu cũng muốn lấy được nó à?!"
Dư Hạo nói: "Tôi đã nói thế... nhưng dù sao thì ông ta cũng không trốn thoát!"
Chu Thăng: "Lão già đó vừa xóa cái gì đó, cậu không nhìn thấy sao?"
Hai người chạy dọc theo cầu thang lao xuống, va phải nhân viên phục vụ đang bưng trà đang đi đến.
Dư Hạo: "Xin lỗi!"
Chu Thăng: "Bắt lấy ông ta!"
Lâm Tầm nhanh chóng đi xuống sảnh, lúc đi đến mấy bậc thang cuối cùng thì lại bắt đầu chậm rãi, tự nhiên mà đi xuống. Dư Hạo cùng Chu Thăng chạy xuống từ tầng cao nhất đã đưa tới sự chú ý của các thuyền viên, Lâm Tầm nghi ngờ quay đầu nhìn lại, liếc mắt nhìn rồi rẽ vào trong hành lang boong tàu.
"Mấy người đang làm cái trò gì vậy!" Có người đi đến, Chu Thăng cúi thấp người rồi lôi kéo Dư Hạo đi ra khỏi sảnh lớn, lao đến trên boong tàu, lúc đến trên boong tàu thì Lâm Tầm đã nhanh chóng rời thuyền.
"Mấy cái người trên thuyền này làm cái quái gì vậy!" Chu Thăng giận dữ nhổ một ngụm nước bọt, "Người nên bắt thì không bắt được! Không có ai nhìn thấy sao?"
Chu Thăng xoay người, ngồi xuống một bên lan can, dọc theo tay vịn lan can rồi trượt xuống. Lâm Tầm quay đầu nhìn lại, xách theo túi laptop chạy lên trên bến tàu!
"Bắt lấy ông ta!" Dư Hạo nóng lòng nói, "Ông ta trộm đồ!"
"Bắt lấy ông ta!" Chu Thăng lao lên bến tàu, Dư Hạo cũng thuận theo trượt xuống. Trên bến tàu mưa vẫn rơi lác đác, hai người đuổi theo Lâm Tầm, Lâm Tầm quay đầu lại nhìn sau đó lại cuống quýt chạy vào một bên của chợ bến tàu.
"Cậu đuổi theo đi!" Dư Hạo nói, "Đừng quan tâm đến tôi!"
Đi dép lê đuổi người thật sự quá khó khăn mà, Chu Thăng nói: "Tôi chạy cũng không nhanh!"
Đây là một thị trấn nhỏ có sông núi bao bọc xung quanh, đường đi nằm trên sườn núi, dưới chân núi chính là chợ, thời tiết đang có mưa nhỏ nhưng vẫn có không ít người ở khu chợ, Lâm Tầm trốn vào trong chợ nên cũng nhanh chóng mất bóng giữa đám người. Chu Thăng cùng Dư Hạo đi qua nửa khu phố, thở hồng hộc, đột nhiên Dư Hạo phát hiện Lâm Tầm cầm theo túi laptop đang đứng bắt taxi ở trên đường.
"Chỗ kia!" Dư Hạo nói.
Chu Thăng lập tức bước lên trên bậc thang, nhanh chóng chạy lên trên mặt đường, Dư Hạo ở phía sau cũng cật lực đuổi theo.
Lâm Tầm đứng ở ven đường bên ngoài bến tàu, ông ta có vẻ căng thẳng bất an cúi đầu nhìn điện thoại, đột nhiên "vù" một tiếng, một chiếc xe gắn máy lao ngang qua trước mặt Lâm Tầm, Lâm tầm không kịp trở tay nên cả người lảo đảo mất cảnh giác, sau đó thì túi laptop của ông ta bị cướp mất rồi.
Dư Hạo: "..."
Chu Thăng: "......"
Hai người chạy tới bên lề đường, Lâm Tầm vừa lúc thấy bọn họ đuổi theo thì ông ta nhanh chóng chạy dọc theo lề đường để chạy trốn. Chu Thăng đuổi theo Lâm Tầm, còn Dư Hạo cũng đuổi theo, nhưng y quay hướng chạy về một đầu khác của đường quốc lộ.
Chu Thăng: "Lâm Tầm!"
Lâm Tầm: "Mày.... Tại sao... mày..."
Lâm Tầm thở hồng hộc chạy trốn, căn bản không phải đối thủ của Chu Thăng, Chu Thăng lao đến phía sau lưng, một phát nhảy lên rồi vặn chặt lấy tay Lâm Tầm rồi đè ông ta xuống dưới đất, Lâm Tầm còn giãy giụa muốn bỏ trốn.
"Ai bảo ông không tự giác ngồi lại trên thuyền, làm ông đây phải lãng phí mất 9800..."
Chu Thăng dùng tám phần sức mạnh, đấm cho Lâm Tầm trước mặt một quyền, không gian đột nhiên yên tĩnh.
"Dư Hạo?" Chu Thăng quay đầu không nhìn thấy bóng dáng Dư Hạo, lập tức hô lên, "Dư Hạo ——!" Hắn lại nhìn xuống chợ ở dưới sườn núi, có ba tên thuyền viên đuổi theo, lúc này hắn không thèm để ý đến Lâm Tầm, nhanh chóng đuổi theo Dư Hạo.
Dư Hạo từ trên đường quốc lộ lao nhanh xuống, đã mất dấu xe gắn máy kia. Bên đường có một trạm thu gom rác thải, bên ngoài trạm có một đống các loại xe đạp rách nát, Dư Hạo đi đến hỏi ông chủ một tiếng, ông chủ chỉ đường cho y, chỉ hướng về phía bên kia của sườn núi, Dư Hạo cởi bỏ bép lê rồi một mạch đuổi thẳng theo.
Đây là một đoạn dốc đi xuống, cũng may mắn... Dư Hạo chạy lên trên sườn núi đã sắp bị mệt chết, có đường dốc đi xuống là tốt lắm rồi. Y theo quán tính mà chạy hết một quãng đường, xuống đến phía dưới sườn núi thì lại gặp phải một lối rẽ khác, Dư Hạo nhìn hai lối rẽ một lúc rồi chọn một bên để đuổi theo. Mưa đã nhỏ đi một chút nhưng đường đi lại khó đi cực kỳ, Dư Hạo chạy đã muốn tắc thở đến nơi thì đột nhiên nhìn thấy có một con đường nhỏ ở bên đường, phía cuối con đường nhỏ đó là mấy khu nhà kiểu nông trại. Lúc này y liền rẽ hướng đi đến phía khu trang trại đó.
Chu Thăng dọc theo hướng Dư Hạo chạy đi để đuổi theo, khi chạy qua trạm phế liệu, hắn trở mình nhảy lên một chiếc xe đạp rách nát, ông chủ thấy thế lập tức hét lên "Này! Này!". Chu Thăng nói: "Cho chú hai trăm! Xe cho cháu dùng đi!" Nói xong thì hắn lấy điện thoại ra, quét mã QR dán trên tủ lạnh, nói: "Tiền này cháu gửi chú để sau chú lại kiếm một chiếc xe khác nhé!"
Nói xong thì hắn đã cầm lấy một khối phế phẩm được buộc bằng dây plastic ở bên ngoài trạm phế liệu, đạp lên một tiếng rồi bắt đầu phóng đi, dọc theo sườn núi mà lao nhanh xuống.
"Có ai nhìn thấy..." Dư Hạo đi đến trước nông trại thì thả chậm bước chân lại, bên trong có một con chó to lớn bị xích sắt trói lại lao ra, nhìn về phía y mà sủa điên cuồng. Bên ngoài khu nông trại cũ nát, có một chiếc xe gắn máy đậu giữa đường, đang có một người ngồi trên xe, còn một người thì đang lục lọi túi laptop của Lâm Tầm, hai người đều ngậm thuốc lá phì phèo. Ở bên cạnh đó còn có một cái miệng giếng, bọn họ đang tìm kiếm mọi đồ vật đáng giá trong đó, có vẻ như chúng chuẩn bị đem túi laptop ném đi.
Dư Hạo: "..."
Hai người trao đổi với nhau bằng tiếng địa phương rồi tiện tay ném cả điếu thuốc đi, trong đó Phi Xa đảng [1] Giáp đã nhanh chóng tiến lên, cầm lấy một cây gậy gỗ thô to, muốn lao đến đánh Dư Hạo. Dư Hạo lui lại nửa bước về phía sau.
[1] Kiểu chỉ người ấy, ở đây là dùng chỉ một nhóm hai người phóng xe để cướp giật này, một người là Giáp, một người Ất, thêm người nữa là có Bính luôn:v
"Huh, tìm được rồi, nhưng tình huống này cũng thật phiền phức." Dư Hạo lẩm bẩm, "Chu Thăng, cậu nhanh lên một chút..."
Ngay sau đó, Phi Xa đảng Giáp kia cầm lấy gậy gỗ rồi hung hãn đập mạnh về phía Dư Hạo! Dư Hạo theo phản xạ có điều kiện mà cúi người xuống chui qua nách gã, tiện đà lấy hai tay bảo vệ đầu, hai người lúc này như hai võ sĩ đang đứng trên sân quyền anh, trong nháy mắt Dư Hạo giơ một chân lên đạp mạnh vào khuỷu chân gã. Người kia bị đạp trúng một phát nên cả người lảo đảo, mắng to một tiếng!
Ồ? Mình làm sao làm được chiêu như này nhỉ? Dư Hạo theo bản năng dùng cánh tay che kín bảo vệ mặt, gã Phi Xa đảng Giáp lại lao lên, cùng lúc đó gã Phi Xa đảng Ất cũng đi đến siết chặt lấy Dư Hạo từ phía sau! Tên Phi Xa đảng Giáp ở trước người y thì dùng một gậy đập thẳng về phía bụng Dư Hạo.
Trong đầu Dư Hạo chợt lóe lên tia sáng, dường như xuất phát từ trực giác, đạp một cái xuống nền đất thô ráp, y nhanh chóng xoay cơ thể đang bị Phi Xa đảng Ất khóa lại, xoay tròn, tung một cước đá trúng cằm người trước mặt, lại nghiêng người chuyển hướng, làm cho người sau lưng mất đi thăng bằng, hai người đồng thời bị ngã ra đất.
Dư Hạo trợn tròn mắt: "Mình học đánh nhau khi nào vậy?"
Nhưng mà động tác vừa nãy thuần túy xuất phát từ bản năng của y, gã Phi Xa đảng Giáp trước mặt bị y đá rồi tự cắn đầu lưỡi, miệng gã máu me đầm đìa, trong nháy mắt gã nảy sinh suy nghĩ ác độc, gã rút ra một con dao rồi đâm về phía Dư Hạo. Dư Hạo thành thạo khóa chặt cổ tay gã, vặn một phát, chọi mạnh vào đầu gối rồi đem gã đẩy ngã xuống trên mặt đất.
Gã Phi Xa đảng Ất sau lưng nhanh chóng lùi đến phía xe gắn máy, từ trong hộp xe rút ra một con dao dưa hấu, mắng một câu cực ác độc bằng tiếng địa phương, trong nháy mắt Dư Hạo lùi về phía sau. Sau một khắc, một chiếc xe đạp từ một bên lao đến thật nhanh rồi đâm đến, Dư Hạo chỉ cảm thấy hoa mắt, Chu Thăng đã lao xe đạp đâm thẳng về phía người gã kia, đồng thời cũng xô đổ xe gắn máy trên mặt đất, thuận tiện đem cái người kia đụng bay ra xa hơn hai mét!
"Không sao chứ?" Trong tay Chu Thăng cầm theo một cái dây phơi quần áo, trên dây còn cột theo một cục gạch.
Dư Hạo: "Không... không có chuyện gì, tôi đột nhiên biết đánh nhau rồi á? Tại sao vậy? Không thầy tự hiểu là như vậy ư!"
"Là bố đây dạy cho cậu đó!" Chu Thăng nói, "Không thầy tự hiểu? Cậu còn dám đắc ý à!"
Phi Xa đảng này cấp tốc đứng lên, Chu Thăng dùng viên gạch đã được buộc vào dây phơi quần áo, hắn dùng một chiêu ném tới, trông nó như một cái Lưu Tinh Chùy.
"Không cố gắng mà làm người, lại đi làm cái gì mà Phi Xa đảng à."
Chu Thăng đánh một chiêu vào mắt cá chân của gã, đem người đẩy ngã xuống đấy, khiến cho dao dưa hấu tuột khỏi tay, Phi Xa đảng bị đánh đến máu me đầy mặt, không nhịn được rối rít xin tha mạng, dùng hai chân đạp viên gạch ra, Chu Thăng thu "Lưu Tinh Chùy" lại, quay đầu lại thì lại thấy Phi Xa đảng Giáp bị Dư Hạo đánh ngã đang muốn chạy trốn, hắn lại đập tới một chiêu nữa.
"Dám cướp đồ ngay trước mặt bố mày à con? Cũng không tự hỏi xem tao là ai?"
Dư Hạo: "..."
Hai người vừa mới chật vật bò dậy đã lại bị đập ngã ngửa trên mặt đất, Dư Hạo nhanh chóng nhặt túi laptop lên, kiểm tra chút, máy tính, hộ chiếu các thứ đủ cả, cùng với rất nhiều tư liệu, tiền mặt cùng thẻ ngân hàng.
"Tìm được rồi, quá tốt!" Dư Hạo nói.
Chu Thăng đem xe đạp rách nát dựng lên rồi ném qua một bên, Dư Hạo nói: "Ở đâu ra đấy?"
"Mua ở trên đường." Chu Thăng nói, "Giờ không cần nữa."
Dư Hạo nói: "Bao nhiêu tiền? Lãng phí quá!"
"Hai trăm! Có một motor ở đây rồi thì cần gì xe đạp nữa?" Chu Thăng nâng cái xe motor của Phi Xa đảng dậy, hài lòng nói, "Liều một phen, từ xe đạp đổi thành xe motor... Đi thôi! Đi đến đồn!"
Dư Hạo ôm lấy túi laptop của Lâm Tầm, ngồi ở sau xe gắn máy. Chu Thăng vặn chìa khóa, khởi động xe máy, "Brừm Brừm Brừm" một tiếng, cuốn lên không ít bùn đất, rẽ ra khỏi đường nhỏ đi lên trên đường quốc lộ, "Ầm" một tiếng chở theo Dư Hạo, đi xuyên qua màn mưa đầy trời, lao về phía cuối con đường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.