Ba bộ hài cốt già xoay người đi tới quảng trường, đám báo Châu Mỹ đông như kiến cũng đang bao vây nơi này như hổ rình mồi.
"Đánh ba trận, thắng hai trận coi như thắng." Thanh âm kia vang lên, ngay sau đó, cánh cửa của Chichen Itza mở ra.
Hai chiến sĩ hài cốt giơ chân lên, đạp lên quả cầu lửa màu xanh lam trước mặt.
"Không phải chứ?" Chu Thăng nhìn vòng tròn lơ lửng trên không trung, nhìn Dư Hạo nói.
"Cậu nghĩ sao?" Dư Hạo nói, "Sao có thể!"
Vòng tròn kia cách hai người khá xa, Dư Hạo đứng ngay lưới đá còn chẳng vào được.
"Việc này để bọn tôi lo đi." Chu Thăng nói, sau đó quay ra nhìn Trần Diệp Khải.
Trần Diệp Khải quay đầu, liếc về phía chiến sĩ hài cốt, sau đó nói: "Dư Hạo, em trước đi."
Dư Hạo nghĩ thầm, để giấc mộng này trôi qua yên bình thì có gì không tốt chứ, tại sao lại cứ phải đá bóng là sao cơ chứ! Không thể chọn cái gì đó thuộc sở trường của y hả?!
"Để em cố gắng." Dư Hạo nói: "Dù sao ba trận chỉ cần thắng hai là được rồi, giao cho hai người vậy!"
Chu Thăng dùng ánh mắt ra hiệu Dư Hạo bình tĩnh lại, Dư Hạo quan sát một lúc lâu, lúc vừa nhấc chân lên đá, quả cầu lửa màu xanh lam rít gào bay lên, tạo ra một đường vòng cung, Trần Diệp Khải reo hò khen hay.
Chu Thăng: "Hay!"
Thế nhưng ngay sau đó, chiến sĩ hài cốt kia bỗng giơ chân ra, đá bay một quả cầu lửa khác khiến nó lao về phía quả cầu của Dư Hạo, hai quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-mong/998529/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.