"Tin tưởng đại ca.".
Lời này của Quách Đằng khiến Du Tử Dạ không tin vào chính mình. Cảm thấy bản thân bởi vì đau đớn xác thịt mà trở nên hồ đồ. Thân thể nàng lúc này tựa như có trăm ngàn ngọn lửa thiêu đốt khắp nơi, khó lòng nhẫn nhịn, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc, mọi vật trước mắt dần hóa mơ hồ, Du Tử Dạ ngã xuống bất tỉnh. Đôi môi cắn chặt đến bật máu, nhưng tuyệt nhiên không thoát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhìn tiểu nữ hài ngã sấp trên mặt đất, nơi nàng vừa ngã xuống liền xuất hiện vài vệt đỏ tươi máu huyết quyện vào cát vàng hoang mạc, dưới ánh lửa càng trở nên chói lóa đâm vào lòng người. Nàng là bị thương không nhẹ đi, lại vẫn nhẫn nhịn hết thảy đến ngoan cường, loại dày vò cả tâm trí lẫn thể xác này Quách Đằng hắn thật không tưởng tượng nổi lại có kẻ có thể sống sót trải qua, huống chi chỉ là một cái tiểu nữ hài. Nàng sinh ra liền đã bất phàm, sao có thể sống được một đời bình phàm đây. Giết qua vô số người là nàng, phạm phải vô số tội ác cũng là nàng, nhưng Quách Đằng hắn biết nàng vốn dĩ là vô tội. Hết thảy đều không phải do nàng, cũng như chính nàng đời này từ lúc sinh ra chưa một lần được lựa chọn.
Đông Đô năm đó một trận kinh hoàng, hại hắn đời này khó có thể quên, những năm qua hắn đã luôn phải sống trong nối sợ hãi. Còn nàng thì sao? Quách Đằng hắn tự hỏi khi đó nàng chỉ vừa lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-huyet/3355280/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.