A Ninh cùng thuộc hạ theo chân vị hồng y nữ tử lên xe ngựa rời đi Lăng Sơn. Đến khi bên trong xe ngựa chỉ còn lại chủ tớ hai người, A Ninh rốt cuộc vẫn là không thể nhẫn nhịn, thu hết can đảm lên tiếng "Chủ tử, người hà cớ ủy khuất chính mình như vậy. Thuộc hạ lập tức phái người đi điều tra, chỉ cần chủ tử căn dặn, lập tức có thể trời không biết đất không hay khiến hắn biến mất khỏi nhân gian.".
Vị hồng y nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần, chỉ hờ hững hé đôi mị nhãn liêu nhân sắc xảo, tiếu ý đưa mắt nhìn lướt qua A Ninh. Nàng biếng nhát vươn thân mình, khẽ ngáp ngắn ngáp dài, nâng lên ngọc thủ lướt qua đuôi mi mắt, nơi ấy ẩn ẩn vương giọt nước mơ hồ. Từng làn gió xuân lành lạnh theo chuyển động của cỗ xe ngựa, vô hình va đập lên khung cửa sổ, lay động tấm màn che nơi ô cửa. Những tia nắng ban mai rực rỡ không ngừng nhảy múa xuyên qua khe cửa, lạc rơi trên dung nhan tuyệt sắc của vị hồng y nữ tử, trong khoảnh khắc liền thất lạc, lặng lẽ tàn phai. Nàng không trả lời A Ninh, chỉ nhàn nhạt một câu ngắt quãng "Không cần, trở về".
Lời này là nàng đang mơ màng tự nói với chính mình hay đang ra lệnh cho A Ninh, đến A Ninh cũng không thể phân biệt rõ ràng. Cỗ xe ngựa phi nước đại một đường hướng về phương bắc, bỏ lại sau lưng cảnh sắc Lăng Sơn, phủ lên cố sự nơi Lăng Sơn một lớp bụi dày, lắng đọng theo thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-huyet/3327269/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.