Kiến Huy năm thứ hai, bên trong phủ Định Vương ở Đông Đô, thấp thoáng bóng dáng tiểu hài tử khoảng độ mười ba tuổi, một thân lục bào, phối với đôi lục ngoa thêu chỉ vàng, đầu đội kim quan, đôi chân thoăn thoắt vượt qua hòn sơn giả, bước ngắn bước dài chạy hướng về đại môn.
Gia đinh, nô tì trông thấy vị tiểu hài tử này chạy tới gần đều lui về một bên nhường đường, đồng thời cung kính cuối đầu hành lễ. Phía sau hài tử là tiếng bước chân vội vã đuổi theo, cùng tiếng thở dốc kinh hô "Tiểu vương gia, ngài chậm chút không khéo lại trượt ngã a".
Vị tiểu tổ tông của ta, ngài tuyệt đối đừng lại vấp ngã a, nếu ngài mà vấp ngã cái đầu này của ta chắc phải sớm dời nhà mất thôi, trong lòng A Cẩn vừa tự nhủ, trước mặt vị tiểu hài tử kia đã chân vấp bậc thềm. Chậc, chậc đây không phải là thật sự muốn ngã đó chứ.
Khi A Cẩn cùng đám gia đinh, nô tì rượt đuổi theo sau đang chuẩn bị lấy thân mình làm đệm thịt, thì nhoáng một thân ảnh hắc sắc lại bay vọt lên trước đưa tay chuẩn bị đỡ lấy vị tiểu hài tử tinh nghịch đầu chuẩn bị tiếp đất. Trong thoáng chốc tiểu hài tử đã xoay thân trở mình, một chiêu nghịch đảo càn khôn đứng vững nơi đại môn.
Tiểu hài tử quay đầu lại nhe răng, nở nụ cười đắc ý với đám gia nô phía sau đã té ngã nằm rạp trên nền đất, giọng nói non nớt của tiểu hài tử pha chút nghịch ngợm "Ta, ta... chỉ đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-huyet/3327266/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.