Thượng Quan Linh ngơ ngác không hiểu gì, nhưng cũng y lời làm theo. 
Trong nét chỉ tay ấy, không những là riêng mình mà cả đến Phương Bách Xuyên, Tạ Đông Dương đều giật nẩy mình, ngón tay đi tới đâu, phấn đá bụi bay tới đó, nghiễm nhiên thấy một đường sâu lõm gần nửa tấc, quả đã vượt hẳn công lực thường ngày của cậu bé đến mấy lần! 
Thiên Si đạo trưởng thở dài rằng: 
- Nếu bây giờ phế bỏ hết công lực đã có để luyện lại từ đầu, vừa chậm lại vừa khó khăn, chẳng thà cháu cứ học quách ngay môn Thất Sát Hàn Linh âm công của Đoạt Hồn Kỳ cũng tiện, hơn nữa võ công đâu có gì gọi là chánh tà đâu, ăn thua ở trong lòng dạ mình, sau khi học xong, cháu cứ chuyển hướng sang việc thiện cũng thế! 
Thượng Quan Linh lớn tiếng nói: 
- Không! Không!... cháu không thèm học loại Thất Sát Hàn Linh âm công của Đoạt Hồn Kỳ đâu! Dù là một môn võ vô địch đi nữa cháu cũng không ham! 
Thiên Si đạo trưởng gật đầu cười mỉm: 
- Chí khí của cậu bé lớn thật! Thế ta giới thiệu cậu cho Nam Bút Gia Cát Dật để hao tốn thêm mười năm tâm lực hầu đào tạo cho cháu một võ công tuyệt thế nhé! 
Tạ Đông Dương và Phương Bách Xuyên không khỏi mừng thầm trong bụng, Thượng Quan Linh lại ngược ý hai người, vẫn lắc đầu nguây nguẩy rằng: 
- Nam Bút cháu cũng không học! 
Thiên Si đạo trưởng lại mỉm cười hỏi: 
- Trong làng võ lâm hiện nay, nói về công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-ky/2393440/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.