Vị thiếu niên anh tuấn hấp dẫn này, chính là cái lốt đã hóa trang của Vương Thiên giáo chủ Tỉ Vương, A Hương cũng biết rõ như vậy, nhưng vì sự khích lệ của Hạ Quyên, nên nàng đã vững lòng tin tưởng, hơn nữa chuyến này lại vì Thôi bá bá, càng phải mạo hiểm để quay quần với ma quân này; nghĩ vậy nàng càng e lệ thẹn đỏ bừng mặt, khiến cho Tỉ Vương ngây ngất say đắm về phong độ của nàng. 
Tỉ Vương lẩm bẩm rằng: 
- Chút quà nhỏ nhen, mong cô nương vui lòng nhận cho! 
A Hương ung dung nhận, Tỉ Vương lại mời nàng ngồi, nàng không cự tuyệt, vén ngay áo ngồi xuống đám cỏ xanh mướt. 
Tỉ Vương thấy A Hương buồn rầu, khẽ thở dài hỏi ngay: 
- Kìa cô nương, có chuyện gì khiến cô nương buồn?! Nếu có chuyện gì khiến cô nương vui được, dù cho là trăng sao trên trời, tiểu sinh cũng cố tìm cho bằng được để mua nụ cười vui tươi của cô... 
Giọng A Hương thỏ thẻ nói: 
- Xưa kia tôi không biết cảm giác buồn rầu là gì! Nhưng từ khi Thôi bá bá bị hãm trong ao Thiên Nhẫn Chiêu, tôi không thấy và không nghe được giọng ông ta, nên cái buồn ghê gớm đã xâm chiếm trọn vẹn tâm tình của tôi... 
Tỉ Vương nghe xong cười nói: 
- Tiểu sinh ngỡ chuyện gì đã khiến cô nương mất vui thì ra là vậy. Hà! Hà!... Việc này dễ giải quyết lắm? 
A Hương vờ kinh ngạc hỏi: 
- Trời ơi!... đến như anh Chu Hoàng, dì Hạ Quyên, chị Văn, anh Sở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-ky/2393280/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.