Đến bên hồ nước đen hôi hám, Tống Nguyên thấu Ái Mã vẫn còn trầm mình trong đó.
Chàng hết sức thương tâm, kêu lên mấy tiếng: "Ái Mã, Ái Mã…"
Rồi chàng xuất một đạo "Nhu công", nhẹ nhàng bốc Ái Mã lên khỏi hồ nước đen ngòm.
Không ngờ Ái Mã vừa trụ vững đã giương hữu chưởng đánh thẳng vào ngực Tống Nguyên.
"Bình" một tiếng chuyển đất, Tống Nguyên vì bất ngờ, không kịp phòng bị nênnhận một chưởng của con gái "Sa mạc chí tôn" cũng phải chao đảo thânhình.
Lão nhân vượn vội phóng tới đỡ sau lưng Tống Nguyên, miệng hỏi nhanh: "Ôi, Thánh Quần có sao không ?"
Vẫn mỉm cười, Tống Nguyên quay lại đáp: "Không sao, không sao, công lực của Ái Mã còn nhẹ mà."
Nhưng Lão vượn vẫn tỏ ra lo lằng: "Lão hủ muốn nói rằng trong cơ thể côngchúa đầy độc chất, chưởng này có thể ảnh hưởng sức khỏe Thánh Quần."
Tống Nguyên lại cười: "Tại hạ may mắn có được "Vạn độc bất xâm hình tướng" nên chẳng sợ gì độc tố."
Rồi, chàng nhìn thẳng Ái Mã: "Ái muội, Nguyên ca cần phải giải độc cho muội mà."
Cặp mắt Ái Mã chợt đỏ ngầu, nàng hét: "Ta không cần tên phản bội giải độc, trừ phi ngươi cho ta hút máu của ngươi…"
Lời chưa dứt, nàng lại giương chưởng xông tới.
Nhưng Lão vượn đã nhanh tay vẫy một cái, Ái Mã từ từ ngã xuống, lọt vào vòng tay của Tống Nguyên, đôi mắt nhắm nghiền.
Vượn lão nhân lẹ miệng nói: "Công chúa vẫn còn hiểu lầm và thần kinh chưa ổn định, nên lão hủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-chung/2764913/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.