Đọc lại câu cuối của bài kệ :
- "Ngọc thượng chi nhu. Phương vi nhu "
- Nhu trên ngọc mới là nhu.....
Trong đầu chàng chợt sáng lên, và chàng gật gù :
- Hừm, tại sao tao không vận "Nhu công" trên phiến ngọc ?
Thế là Tống Nguyên liền đặt tả chưởng lên khối ngọc và vận hành ngay "Nhu Băng Thần Công".
Một thành, hai thành, ba thành....
"Thành công lực" cứ tăng dần, và tiếng "Tách" đã làm Tống Nguyên hết sức vuimừng khi vận đến sáu thành, khối bạch ngọc đã nức ra, rõ ràng bên trongcó tập "Nhu kinh" rất mới, dù trải qua hàng mấy mươi năm.
Chàng kêu lên ;
- Ôi, luyện được "Nhu kinh" lo gì ta chẳng rữa được mối thù nhà ?
Chàng lật nhanh tập sách quý, và thấy bên trong chia ra nhiều chương mục dạy"Tàn Băng Tiêu", "Nhu Băng Thần Công Tuyệt Chiêu" và khinh công " TuyếtHoa Phiêu"
Đọc qua phần "Tàn Băng Tiêu", tức "Nhu Băng Tiêu",Tống Nguyên mới thấy Tiêu Thức chàng sử dụng lâu nay chỉ là sơ đẳng.Luyện băng tiêu theo "Nhu kinh" mới có đuơc những kỳ chiêu tuyêt thức.Và "Nhu Băng Thần Công Bổ Túc" sẽ dạy chàng những cách vận hành, thitriển cao siêu nhất.
Chàng gật đầu, ra vẻ khoái chí :
- Thì ra lâu nay ta chỉ như "ếch ngồi đáy giếng" chưa đạt tới những gì tuyệt diệu của "Nhu công".
Lại lật phần cuối sách, Tống Nguyên thấy có phần sơ đồ, sau này chàng cứtheo sơ đồ này ra khỏi lòng núi với bao vách đá thần kỳ.
Chàng chợt nhớ tới gã quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-chung/2764911/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.