Trong lúc Tống Nguyên ngạc nhiên, thì lão già rơi nước mắt, lắp bắp như tâm sự với chính mình:
- Phải, phải… Ta là "Lạc Hồn Tiên Tửu" Hồ Quang Thao, ba mươi năm quachưa tái xuất giang hồ. Bọn hậu sinh các ngươi làm sao biết… mà có lẽ cả thiên hạ cũng quên tên ta rồi. Ôi, buồn biết chừng nào.
Bỗng lão ta đưa ống tay bẩn quẹt nước mắt và cười rú lên:
- Khà khà, thiên hạ quên càng hay, mặc xác nó. Ta càng đỡ phiền phức.
Thì ra lão già chợt vui, chợt buồn như trẻ nít. Cũng có thể coi lão như một người bệnh tâm thần.
Tống Nguyên nhìn lão mà phát chán, liền nói:
- Bẩm tiền bối, cho phép vãn bối được cáo từ, bởi còn nhiều việc phải làm.
"Lạc Hồn Tiên Tửu" Hồ Quang Thao đang cười ngất, bỗng nổi cơn giận dữ, tảchưởng giương lên, ngũ trảo xoè rộng, chụp ngay một thế "cầm nã" vàogiữa ngực Tống Nguyên.
Lão thét lớn:
- Mẹ nó, phá giấc ngủ của lão phu rồi tính đi êm hả? Trên đời này chỉ có "Lạc Hồn Tiên Tửu" này là người tốt thật mà…
Thế "cầm nã" của lão nhanh như chớp và chính xác kỳ lạ. Ngay khi lão taxuất thủ thế nào, Tống Nguyên cũng không nhìn rõ. Chỉ thấy chớp mắt mộtcái, bàn tay khô cằn, gân guốc, móng nhọn đen xì đã chộp cứng vào ngựcTống Nguyên như móc sắt.
Né thật lẹ mà vẫn không thoát bàn tay đen xì, Tống Nguyên bực tức gằn giọng:
- Thưa tiền bối. Tại hạ đã xin lỗi, nếu tiền bối cứ bức bách thì vãn bối sẽ không nể nữa đâu.
Hồ Quang Thao vểnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-chung/25694/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.