ĐẠI QUA BÍCH, vùng sa mạc giáp ranh Trung Nguyên và Mông Cổ.
Một lãnh địa khí hậu khắc nghiệt và huyền bí.
Ban ngày nóng như lửa.
Đêm đến lạnh thấu xương ...
Nhưng ghê gớm nhất trong vùng là Hồ Lưu Sa cát chảy cuốn thân người và Động Không Đáy chôn vùi bao hào kiệt.
Nhưng tại sao hàng trăm năm qua, những cao thủ võ lâm vẫn kéo nhau tới đó để "một đi không trở lại.".
Ma lực nào thu hút họ?
Họ muốn tìm kiếm gì giữa sa mạc mênh mông?
Nào ai biết được?
Chỉ biết rằng những tay chọc trời khuấy nước, những người võ học cao thâmmỗi năm cứ ùn ùn đến đây để vợ con chẳng bao giờ còn được gặp.
Hôm nay ở Nhã Thập Đài có người thiếu phụ xinh đẹp đang mòn mỏi trông chồng, đứng ngồi không yên.
Nàng là Đỗ phu nhân sốt ruột chờ chồng, mà đứa con trai nhỏ cũng đi đâu chơi mất biệt.
Nàng kêu lớn:
- Nguyên nhi, Nguyên nhi ...
Tiếng kêu của nàng thoát ra khỏi ngôi nhà bạt kiểu Mông Cổ và lọt thỏm vào sa mạc, không nghe lời đáp.
Vì lúc ấy, đứa con trai của nàng là Nguyên nhi đang được bạn nó dìu đithất thểu. Nguyên nhi ốm nhom, xanh mướt còn bạn nó là Chí Cốc mập lùnnhư cái hạt mít.
Chí Cốc và Nguyên nhi vừa bị đánh một trận tơi bời ngoài đụn cát. Tay giơ nắm đấm lên, Chí Cốc hằn hộc la lối:
- Đừng buồn Nguyên nhi, rồi có bữa ta sẽ cho thằng Ba Vương Tử phải quỳ xuống mà lạy ...
Nguyên nhi đưa cánh tay áo dính đầy cát lên quẹt ngang mắt. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-chung/25683/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.