Cố Ân Ân lặng lẽ chảy nước mắt, cô vào phòng rửa tay lau sạch vệt nước mắt trên mặt mình, nhìn vào trong gương còn không quên cong môi nở nụ cười thoạt nhìn yếu ớt không sức sống, sau đó liền giẫm giày cao gót đi ra ngoài.lêquydoon
Tiếp viên hàng không đứng trong phòng Vip chờ bay nhìn cô cười khẽ, nói: “Cô Cố, có thể lên máy bay rồi.”
Cố Ân Ân gật đầu cười đáp lại, cầm túi xách của mình lên đi theo tiếp viên hàng không lên máy bay.
30 phút sau máy bay từ sân bay cất cánh.
Trên bầu trời ba vạn thước Anh (đơn vị đo độ dài của Anh và Mỹ, 1 thước Anh bằng 12 tấc Anh, bằng 0,3048 mét, 0,9144 thước),Cố Ân Ân nhìn bầu trời xanh áng mây trắng huyền diệu ngoài cửa sổ, trong khoảng không trước mặt xuất hiện khuôn mặt mơ hồ của Hàn Thành Trì.
Nhìn hồi lâu trái tim chua xót mắt đau đớn, cô mệt mỏi nhắm chặt hai mắt lại, thật ra thì cô không ngủ nhưng dường như lại ngủ thiếp đi, cứ như vậy mê man qua một lúc thì cảm giác máy bay bắt đầu nghiêng ngả dữ dội.
Bên tai còn truyền đến rất nhiều tiếng hét hoảng hốt lo sợ của rất nhiều người, Cố Ân Ân mở mắt lúc này mới phát hiện lồng oxy đã buông ra, cô nhanh nhẹn kéo xuống chụp vào trên mặt mình. Có đứa bé khóc thét lên, Cố Ân Ân cau mày nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác nhưng lại phát hiện máy bay đang lao xuống với tốc độ cực nhanh.
Cảm giác mất trọng lượng truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242131/chuong-1055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.