Anh thỏa mãn giấc mộng tươi đẹp ngây ngô của tất cả các cô gái trẻ.
Nhưng khi đó Cố Lan San vẫn ngây ngốc một lòng đặt lực chú ý lên người Hàn Thành Trì.
Cố Lan San nghĩ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, nếu như cô biết cô sẽ yêu Thịnh Thế nhiều như vậy thì cô khẳng định ngay lần đầu tiên gặp Thịnh Thế, cô sẽ động lòng.
"Cuối cùng, tôi hi vọng trường của chúng ta càng lúc càng tốt, đồng thời nhân cơ hội có học sinh của các khóa ở đây, tôi muốn nói với vợ của tôi một câu."
Thịnh Thế xuyên qua đoàn người tìm được bóng dáng của Cố Lan San một cách chính xác, anh và cô nhìn nhau, sau đó nhàn nhạt mở miệng, nhấn mạnh từng chữ: "Sinh nhật vui vẻ!"
Mắt Cố Lan San lập tức trở nên ẩm ướt.
Cô chỉ nhớ hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, hoàn toàn quên mất hôm nay là sinh nhật cô.
Dưới đài, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Thịnh Thế hơi khom người chào mọi người ở dưới.
Cố Lan San cũng vỗ tay theo, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn Thịnh Thế, cô khẽ hé miệng, không có phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng nói: "Nhị Thập, cám ơn anh......"
Thật sự cám ơn anh.
Nhị Thập, anh biết không?
Nếu em không gặp được anh, có lẽ cả đời này của em vĩnh viễn đều sống trong tình cảnh đầu đường xó chợ .
Anh là bến bờ hạnh phúc vững chắc của em.
...
...
Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242118/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.