"Nghe được." Thịnh Thế gửi lại một tin nhắn, rồi bổ sung thêm một tin: "Rất dễ nghe."
Vì vậy chưa tới một lát, dưới lầu lại truyền tới tiếng hát.
Hiệu quả cách âm của biệt thự Ngự Thự Lâm Phong rất tốt, cho nên tiếng hát nghe cũng không rõ ràng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Lan San, Thịnh Thế ôm Cố Lan San mệt muốn chết đang chìm vào giấc ngủ say, nhắm mắt lại, nghe một hồi, hoàn toàn không muốn thừa nhận giọng ca dưới lầu thật sự không tệ!
Mỗi lần Vương Dương hát xong một ca khúc, đều gửi cho Thịnh Thế một tin nhắn, lần đầu tiên Thịnh Thế còn trả lời lại, đến cuối cùng, Thịnh Thế dứt khoát không trả lời luôn, nhưng Vương Dương vẫn đứng ở dưới lầu hát.
Đến cuối cùng Thịnh Thế cũng cảm thấy mệt mõi, lười nhát ngáp một cái, rồi nhắm hai mắt lại.
Thịnh Thế ngủ khoảng chừng hai tiếng, liền tỉnh lại, phát hiện dưới lầu vẫn còn có tiếng hát truyền đến như cũ, chỉ là thanh âm nghe qua có chút phát run, chắc là đêm hôm khuya khoắc giữa mùa đông ở dưới lầu ngây người đã lâu, lạnh cóng đến không chịu nổi thôi.
Đáy lòng Thịnh Thế hừ lạnh hai tiếng, nghĩ tới ai bảo người đàn ông kia dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của anh, liền lật người, thay đổi tư thế của Cố Lan San, ôm vào trong lòng thật chặt.
Ước chừng qua một phút, màn hình điện thoại của Cố Lan San bị anh điều chỉnh thành chế độ yên tĩnh sáng lên một cái, Thịnh Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242115/chuong-1047.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.