Cố Lan San nhếch môi, giơ ly rượu lên cụng với Hàn Thành Trì một cái, nói: “Chuyện mấy ngày trước, cảm ơn anh.”
Vẻ mặt Hàn Thành Trì rất bình thản, bình thản như nước, uống một hơi cạn sạch hết ly rượu, cũng không kiêng dè Thịnh Thế ở chỗ này, trực tiếp nói: “Không cần cảm ơn, là anh nợ em. Chúc em hạnh phúc.”
Môi Cố Lan San giật giật hai cái, cũng không lên tiếng.
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì, không tiếng động thu tay lại ôm chặt eo của Cố Lan San.
Cố Lan San nhích lại gần trong ngực Thịnh Thế, cuối cùng cũng theo lời nói lúc trước, hướng về phía Hàn Thành Trì nói một câu: “Thành Trì, em cũng chúc anh hạnh phúc.”
…
…
Trôi qua đêm tân hôn ở nhà họ Thịnh cũ.
Sau một ngày giày vò, đối với Cố Lan San mà nói, thật sự là mệt muốn chết, cho nên về đến nhà, sau khi Thịnh Thế hầu hạ cô tắm rửa, bế cô lên giường, còn chưa được mấy phút, Cố Lan San đã nặng nề ngủ mất.
Lúc Thịnh Thế xuống lầu, một vài khách khứa vẫn ở nhà người nhà họ Thịnh cũ chưa có đi, anh mới vừa tính toán bắt chuyện, thì có một bảo mẫu đi đến, cầm trong tay một bao lì xì vừa dầy vừa nặng, phía trên viết một cái tên “Công ty Hàn Thị”.
“Ngài Thịnh, sau khi mở cái bao lì xì này ra, không đơn thuần là có tiền, còn có một cái lắc tay.” Bảo mẫu vừa nói, vừa đem chiếc lắc từ trong bao ra.
Sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242080/chuong-1028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.