Chương trước
Chương sau
Nghĩ tới đây Cố Ân Ân thật vất vả mới ngừng được nước mắt đang chậm rãi rơi xuống, cô hít mũi một cái, nhìn Hàn Thành Trì, ánh mắt nhu hoà như vậy mở miệng, nói: 





Thịnh Thế đứng ở đó, nhìn Cố Lan San đang từng bước từng bước tiến gần đến mình, ánh mắt dịu dàng của anh thay đổi từng chút từng chút một.

Đó là lần gặp gỡ kinh diễm, anh gặp lại vẫn yêu cô như cũ, chỉ cần cô ở bên cạnh anh, thì tất cả khổ nạn, đều là nhỏ bé không có gì đáng kể, ánh sáng toàn thế giới này ở trước mặt cô, thì trong mắt anh, đều lu mở ảm đạm.

Trong thế giới của anh, từ đó về sau, không có anh, chỉ có cô.

Bỗng dưng trong lòng Thịnh Thế xuất hiện một hồi cảm động, anh nhìn cô dâu của mình, dưới sự dẫn dắt của cha cô đi từng bước từng bước tới trước mặt anh, cha cô đưa tay cô tới trước mặt anh.

Anh chậm rãi giơ tay lên, nắm lấy tay cô.

Anh và đầu ngón tay của cô đều khẽ run rẩy.

Anh chậm rãi nắm tay cô, vòng qua cánh tay của mình, từ từ xoay người, mang theo cô bước từng bước trở lại lễ đài lần nữa.





“Thành Trì, em nghĩ, em không thể gả cho anh.”

Giọng nói Cố Ân Ân rất nhẹ, lại vô cùng kiên quyết.

Cô nói xong mấy chữ này, nước mắt không khống chế được liền rơi xuống.

Mi tâm Hàn Thành Trì khẽ nhăn lại, nhìn Cố Ân Ân, thoáng hiện vẻ không thể tin.

Trong lòng Cố Ân Ân, có một sự đau đớn ấm áp, cô cảm thấy cổ họng mình như bị người ta hung hăng bóp chặt, đau đớn làm cô không thốt ra được chút âm thanh nào, cô giơ tay lên, bưng kín miệng của mình, bật ra tiếng khóc nức nở, sau đó hung hăng hít mũi một cái, mới nhìn Hàn Thành Trì, rất nghiêm túc lặp lại lời vừa mới nói một lần nữa: “Thành Trì, em không thể gả cho anh.”

Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân, vẫn không nói gì, bộ dáng của anh, giống như căn bản không có nghe Cố Ân Ân nói.

Cuối cùng Cố Ân Ân cũng không đành lòng nhìn Hàn Thành Trì, cô nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn cafe đang đung sôi, hung hăng nuốt nước miếng  một cái, để cho giọng nói của mình nghe có chút bình tĩnh: “Thành Trì, đây chính là lựa chọn của em.”





Lễ đường hôn lễ, ánh sáng của đèn thuỷ tinh sáng chói, tất cả mọi người chứng kiến Thịnh Thế và Cố Lan San kết thành vợ chồng, hơn nữa còn nói ra lời thề kết hôn của mình vô cùng chân thành.

“Tôi Thịnh Thế nguyện cưới cô Cố Lan San làm vợ của tôi. Trong lòng tôi biết, cô ấy sẽ trở thành người bạn đời của tôi cả đời, là tình yêu duy nhất, Ở này đặc biệt trong cuộc sống này, tôi muốn trước mặt mọi người toàn thế giới hứa với cô ấy, tôi xin hứa, bất cứ là hoàn cảnh thuận lợi hay hoàn cảnh ngang trái, giàu có hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cô ấy làm chồng của cô ấy. Tôi xin hứa, tôi sẽ không giữ lại chút gì mà yêu cô ấy, tự hoà về cô ấy, tôn trọng cô ấy, quý trọng cô ấy, trung thực với cô ấy, cho đến biển cạn đá mòn.”

“Tôi Cố Lan San nguyện ý gả cho anh Thịnh Thế làm vợ. Trong lòng tôi biết, anh ấy sẽ trở thành bạn đời của tôi cả đời, là tình yêu duy nhất. Ở nơi đặc biệt trong cuộc sống này, tôi muốn trước mặt mọi người toàn thế giới hứa với anh ấy, tôi xin hứa, bất cứ là hoàn cảnh thuận lợi hay hoàn cảnh ngang trái, giàu có hay nghèo khó, khoẻ mạnh hay bệnh tật, vui vẻ hay ưu sầu, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên anh ấy làm vợ của anh ấy. Tôi xin hứa, tôi sẽ không giữ lại chút gì mà yêu anh ấy, tự hoà về anh ấy, tôn trọng anh ấy, quý trọng anh ấy, trung thực với anh ấy, cho đến thiên hoang địa lão.”

(Thiên hoang địa lão: Trời đất già đi, hoang tàn)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.