Tóc Cố Lan San rất dài, rất dễ dàng cuốn lên, sau đó đội mũ phượng vào, có Lưu Tô rũ xuống, sau đó thợ trang điểm thoa một chút son môi màu đỏ, xem ra, thật sự là giống một cô gái tuyệt sắc bước ra từ bức tranh cổ.
Nhóm phụ dâu ăn mặc chỉnh tề đứng ở một bên nhìn Cố Lan San, không nhịn được thở dài nói: “Lan San thật xinh đẹp, mặc phượng quan hà bí, ngược lại giống đến bảy phần diễn viên hí kịch xưa bước ra.”
“Hôn lễ này rốt cuộc là sáng ý của ai vậy, tôi không biết lễ phục của cô dâu lại là phượng quan hà bí, thật là sáng ý.”
“Trừ Nhị Thập, còn có thể là ai. Lúc ban đầu Nhị Thập và đại gia đình thương lượng, mọi người còn cảm thấy lôi thôi lếch thếch, bây giờ nhìn lại, thật không tệ.”
“Đúng vậy nha……. Vẫn luôn là lễ phục màu trắng, làm khiếu thẩm mĩ của tôi nhìn đã nhàm chán rồi, chờ khi tôi kết hôn, tôi cũng mặc cổ trang như vậy.”
Trong cuộc đời người phụ nữ, thời khắc xinh đẹp nhất, chính là thời khắc khi làm cô dâu.
Nhưng Cố Lan San bẩm xinh đã là một người phụ nữ rất xinh đẹp, cô đối với thẩm mỹ thật sự là bắt bẻ rất cao, nhưng bây giờ mặc vào phượng quan hà bí, đứng ở trước gương, nghe các chị của Thịnh Thế đứng một bê ca ngợi, Cố Lan San thật sự có cảm giác mình đẹp đến bất ngờ.
…
…
Bảy giờ mười phút sáng, Hàn Thành Trì bị tiếng chuông báo thức mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242046/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.