Thật ra thì trong lòng anh ta biết rõ đây không thể gọi là tình yêu.
Không phải tình yêu.
Nhưng so với tình yêu càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn khó quên hơn.
Đây có thể là điều duy nhất khiến anh ta cảm giác được ấm áp khi nhớ lại trong nửa đời sau này.
Song anh ta vẫn yêu Cố Ân Ân, nhưng anh ta yêu chỉ là Cố Ân Ân người mà 27 năm anh ta nâng trong lòng bàn tay, quan tâm che chở.
Cơ mà Cố Ân Ân đó, đã chết.
Cho dù bây giờ Cố Ân Ân đó vẫn còn sống, thì giờ Hàn Thành Trì cũng không có tư cách yêu nữa.
Trên đường đời, Hàn Thành Trì từng có Cố Ân Ân, và Hàn Thành Trì đã mất Cố Ân Ân.
Lúc Hàn Thành Trì từ trong cục cảnh sát đi ra bên ngoài sắc trời đã tối, thành phố Bắc Kinh phồn hoa đô thị cũng không vì chuyện lúc ban ngày của bọn họ mà có bất kỳ thay đổi nào, vẫn nguy nga lộng lẫy đèn màu rực rỡ về đêm như cũ.
Dọc theo con đường anh ta giẫm bước đi rất lâu mới tới trước xe của mình.
Tài xế thấy anh ta vội vã xuống xe, giúp anh ta mở cửa xe.
Hàn Thành Trì cúi người ngồi vào trong xe.
Tài xế hỏi dò: “Anh Hàn, xin hỏi anh muốn đi đâu?”
Hàn Thành Trì từ từ nhắm hai mắt lại không lên tiếng.
Tài xế cũng không nói gì, trong xe yên tĩnh quỷ dị, qua lúc lâu sau Hàn Thành Trì mới nói: “Đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2242034/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.