Cố Lan San dừng bước, nhàn nhạt liếc Tô Kiều Kiều một cái, mặt mày an tĩnh, khẽ mở môi mỏng, chậm rãi nói: "Chỉ bằng tôi có Thịnh Thế!"
Nói cô ỷ thế hiếp người cũng tốt, nói cô ngang ngược không hiểu chuyện cũng được, cũng chẳng sao cả, sở dĩ cô có thể diễu võ dương oai như thế, cũng là bởi vì phía sau cô có Thịnh Thế đang đứng!
Ai chọc cô, cô có thể nhảy ra giương nanh múa vuốt, sau khi gây ra tình cảnh hỗn loạn, cô có thể xoay người trở về làm ổ trong ngực anh, nhìn anh cưng chìu hôn lên trán cô, thay cô dọn dẹp tàn cuộc!
Cô chẳng có cái gì cả, nhưng cô có Thịnh Thế.
Cô có Thịnh Thế, cho nên cái gì cô cũng có!
Một người phụ nữ, suốt cả đời, cũng chỉ mong có một người chồng như vậy.
Cưng chiều cô lên tận trời cao, thương cô tận xương, dung túng cô điêu ngoa, ủng hộ cô tùy hứng, chấp nhận cô cậy mạnh không nói đạo lý.
Cố Lan San cô, sao lại may mắn, gặp được Thịnh Thế, yêu Thịnh Thế.
Cố Lan San cô, sao lại may mắn, gặp được người đàn ông như thế, gặp được người đàn ông có thể cho cô sống theo ý minh, gặp được người đàn ông có thể khiến cô không cần suy nghĩ, không phải bận tâm quá nhiều, có thể thoải mái đến già như thế.
Cố Lan San dứt khoát nói ra mấy chữ đơn giản xong, liền vòng qua Tô Kiều Kiều, quyết định tránh ra.
Vậy mà Tô Kiều Kiều lại vươn tay, hung hăng tóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241990/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.