“Sở Sở à, Nhị Thập chọc con tức giận, con nói cho mẹ, con đừng tự mình đánh nó, con để mẹ thay con đánh nó, không đúng, mẹ thay con đi tìm ba con, con đánh nó, tay của con sẽ bị đau đó!”
Vốn hai người còn đang lúng tung không nghĩ đến vậy mà mẹ Thịnh lại nói ra những lời như vậy, Thịnh Thế không nói một hồi, bỗng cảm thấy kể từ sau khi Cố Lan San mang thai, mình ở nhà họ Thịnh càng ngày càng không có địa vị.
Mặt Cố Lan San càng đỏ hơn, ngay cả tay cô cũng không biết nên để vào đâu, nhăn nhó hơn nửa ngày, nói: “Mẹ, con mới vừa cùng Nhị Thập đùa giỡn thôi, mẹ vừa vào, vừa lúc con không cẩn thận lỡ tay.”
“……………” Mẹ Thịnh sững sờ, sau đó cười ha ha nói: “Mẹ hiểu, mẹ hiểu, người trẻ tuổi mà, không giống với chúng ta lúc trước, mọi người vẫn ưa cái SM kia, còn là MS (ra vẻ) hay sao?
(Lovenoo1510: cái SM với MS là nguyên văn trong raw nha, ta cũng không biết là cái gì)
Mặt Thịnh Thế lập tức tối lại.
Cố Lan San lập tức bật cuời.
Mẹ Thịnh tuyệt đối không để ý tới sắc mặt đang đen thui của con trai mình, trực tiếp khoát tay một cái, quay người, đi ra khỏi phòng ngủ, trả lại không gian cho hai người.
Bị mẹ Thịnh quấy rầy như vậy, Cố Lan San và Thịnh Thế làm sao còn có thể huyên náo được nữa, sau khi Thịnh Thế nhìn thấy bóng dáng mẹ Thịnh biến mất không thấy gì nữa, liền vươn tay, bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241968/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.