Lời bà Cố nói, sau khi nói đến đây, cũng thoáng ăn nói khép nép hơn.
Cố Ân Ân ngồi ở trên ghế sa lon, từ đầu đến cuối không có lên tiếng.
Hồi lâu, cô ta đợi đến khi bà Cố nói đủ rồi, lúc khẩn cầu như vậy nhìn cô ta, cô ta mới cong môi, cười cười, nụ cười kia mang theo vẻ tự giễu: “Mẹ, mẹ để con đi cầu Thành Trì? Con đi cầu anh ấy như thế nào đây? Mẹ để cho con cầm cái gì để đi cầu anh ấy bỏ qua cho nhà họ Cố chúng ta?”
Ban đầu lúc Hàn Thành Trì xảy ra tai nạn xe cộ, lúc ở trong bệnh viện giãy giụa sống chết, cô ta lại theo sự an bài của bà Cố đi xem mắt.
Sau khi Hàn Thành Trì tỉnh lại, cô ta vẫn luôn không nhìn anh, anh cả đêm nhổ hết kim tiêm truyền nước biển, lúc chạy đến nhà họ Cố, vừa lúc cô ta cùng Lộ Nhất Phàm ăn cơm tối trở về, mặt Hàn Thành Trì tái nhợt nhìn cô ta, lúc hỏi Lộ Nhất Phàm là ai, cô ta lại có thể bình tĩnh như thế hơn nữa còn hùng hồn nói, là vị hôn phu của tôi.
Cô ta đến bệnh viện nhìn anh, mục đích là muốn cùng anh cắt đứt quan hệ, từ đó về sau như người xa lạ, anh quỳ gối trước mặt cô ta, khổ sở cầu khẩn cô ta, cô ta còn thờ ơ như vậy.
Khi đó, Cố Ân Ân cô ta nghĩ như vậy, cô ta muốn vinh hoa phú quý, tình yêu là cái khỉ gì, so với tiền bạc thì có mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241940/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.