Thịnh Thế thốt ra lời này xong, trong lòng mọi người cả nhà họ Thịnh cũng bắt đầu thắt lại, một bên là máu mủ ruột thịt của nhà họ Thịnh, hơn nữa còn là hai, một bên là mặt mũi của Thủ trưởng Thịnh, cũng không ai biết nên làm cái gì, trong nháy mắt cả phòng đều yên tĩnh lại, hoàn toàn mất hết cảm giác Cố Lan San mang thai mới vừa rồi.
Thịnh Thế cảm thấy mình nói tới chỗ này, đã không tệ lắm rồi, điều anh cần làm bây giờ là giữ yên lặng.
Càng im lặng thì càng khiến cho bọn họ hoảng hốt.
Nói nhiều, ngược lại không chừng sẽ lộ ra bí mật.
Thời gian tích tắc tích tắc trôi qua, Thủ trưởng Thịnh cũng không bày tỏ gì, thật ra thì cũng khó trách, ông thân là cha chồng, thế nhưng có một ngày lại đi nhận lỗi với con dâu, thật là có chút mất mặt.
Ông nội Thịnh vừa nghe thấy hai đứa chắt trai đã đến tay còn có thể chạy mất, lập tức căng thẳng, sau đó suy nghĩ một chút, liền đứng lên khỏi ghế, giơ gậy, đặc biệt nghiêm túc chỉ vào Thủ trưởng d.đ;l;q'd Thịnh ra lệnh: "Lão Nhị, ta nói con anh biết, nếu hai đứa chắt trai của ta không về nhà họ Thịnh được thì anh cũng đừng về! Ta cho anh mười ngày, mười ngày sau ta muốn nhìn thấy chắt trai của ta."
"Ông nội...... Lan San sinh được đứa bé, cũng phải sau mười tháng mới có!" Thịnh Tiếu yếu ớt bổ sung thêm một câu.
"Khụ khụ!" Ông nội Thịnh Thế hung hăng ho khan hai tiếng, vẫn giơ gậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241902/chuong-939.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.