Edit: Thu Lệ
Vương Giai Di nghe được lời này, liền hung hăng hít mũi một cái, không nhận lấy khăn tay của Cố Lan San, mà là giơ tay lên lau lung tung vệt nước mắt giàn giụa trên mặt mình, thân thể đứng thẳng, hơi nâng cằm, duy trì dáng vẻ kiêu căng trước sau như một, nhìn Cố Lan San, giọng điệu lành lạnh mở miệng: “Không cần cô làm bộ tốt bụng!”
Đổi lại là trước đấy, Cố Lan San nhất định sẽ trực tiếp coi thường giọng điệu làm người ta chán ghét này của Vương Giai Di, nhưng hôm nay lại khác biệt, sau khi cô nghe lời Vương Giai Di nói, ngược lại nhếch môi, cười cười, sau đó cũng không quan tâm Vương Giai Di có ghét hay không, liền giơ tay lên, dứt khoát lau đi nước mắt trên mặt cho Vương Giai Di.
Vương Giai Di muốn né tránh, nhưng Cố Lan San lại chiếm ưu thế hơn bắt được cổ tay của Vương Giai Di, cũng không quan tâm đến Vương Giai Di giãy giụa, cứ như vậy từ từ lau hết lớp trang điểm trên mặt Vương Giai Di.
“Cố Lan San, cô có bệnh hả?”
Cố Lan San liếc Vương Giai Di một cái, động tác trên tay không ngừng, trong miệng, nói không nhượng bộ chút nào: “Vương Giai Di, cô nói xem sao mỗi khi mở miệng, lại nói ra những lời khiến người ta chán ghét như vậy?”
Vương Giai Di cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Cố Lan San.
Cố Lan San thì ngược lại, tâm trạng rất tốt lau sạch cả mặt cho Vương Giai Di, sau đó liền nghiêng đầu, dò xét cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241882/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.