"Ha ha… Quả thật là con cần một cơ hội. Con không có can đảm để trải qua những ngày tháng nghèo khó cùng với Hàn Thành Trì, nhưng con lại không biết mở miệng nói với anh ấy như thế nào mới đúng, cho nên, khi cơ hội tới, ngay cả thời gian để suy tính đường sống cho mình con cũng không có, dứt khoát vứt bỏ Hàn Thành Trì!"
"Cho nên, mẹ nói rằng tất cả đều là con tự chọn, không sai, quả thật là con tự chọn, nhưng nếu như không phải là tại những chuyện mẹ làm sau lưng con, con cũng sẽ không có cơ hội đưa ra lựa chọn như vậy!"
"Trước kia con không trách mẹ là bởi vì con cũng muốn sống trong giàu có ngày, nhưng bây giờ, mặc dù con đã có được tài sản nhiều không đếm xuể như ý nguyện nhưng con lại không cảm thấy vui vẻ. Con cảm thấy cuộc sống của mình thật kinh khủng, đáy lòng liền bắt đầu oán giận mẹ."
"Từ nhỏ đến lớn, con lựa chọn như vậy, thật ra thì đều là do mẹ quấy nhiễu. Mẹ muốn vinh hoa phú quý, muốn ganh đua so sánh với người khác, vì vậy liềnn khiến con cùng Giai Di trở thành công cụ cho mẹ phân bì với người ta."
"Dù sao con với mẹ cũng là ruột thịt máu mủ, mẹ còn nhớ tới ba phần tình nghĩa đối với con, nhưng Vương Giai Di không phải, em ấy chỉ gọi mẹ là bác. Nếu như có một ngày mẹ cảm thấy cô ấy là đứa trẻ không thể dạy, không thể nâng đỡ được nữa, mẹ cũng sẽ lười để ý tới nó!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241858/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.