"Hàn Thành Trì?" Hiển nhiên là bà Cố cũng có chút nóng giận : "Có phải là bây giờ con nhìn thấy cuộc sống của Hàn Thành Trì rất tốt nên liền bắt đầu trách mẹ? Nhưng, Ân Ân, con phải biết, ngay lúc đó Hàn Thành Trì chỉ là người chẳng có gì. Trong tình huống đó, ai có thể nghĩ tới sau này cậu ta sẽ phát đạt, nếu như nếu cậu ta không thành công, con liền phải trải qua cuộc sống nghèo khó cùng cậu ta sao? Huống chi, Ân Ân, người lựa chọn buông tay lúc ấy là con!"
Ánh mắt của Cố Ân Ân trở nên hoảng hốt, đã qua hơn nửa ngày, tầm mắt của cô mới sáng lên. Cố Ân Ân hơi đảo mắt, sau đó mới nhớ ra rằng, hình như người thật sự lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì là cô.
Cô có kết cục thảm hại như vậy, thật sự là không thể trách ai được, không oán ai được!
Nhưng, có một số việc, cho dù chân tướng đã bị chôn vùi, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết.
Cố Ân Ân mím chặt môi. Qua một lúc lâu, cô mới đưa mắt nhìn bà Cố, gật đầu một cái, nói: dien$d#anl>equ*yd)on "Dạ, người lựa chọn buông tay Hàn Thành Trì trước là con!"
"Nhưng, trong lòng mẹ cũng biết rõ hơn ai hết, vào lúc mẹ làm một vài chuyện không muốn ai biết ở sau lưng con, mẹ liền hiểu rõ, con cùng Hàn Thành Trì khẳng định không thể tiếp tục ở bên nhau!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của bà Cố trở nên vô cùng khó coi: "Ân Ân, mẹ là mẹ của con, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241852/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.