Hàn Thành Trì không nói gì, đi theo bà Hàn vào nhà.
Anh cởi giày, liền nằm trên ghế sofa phòng khách, bà Hàn không có đi tập thể dục buổi sáng, ngược lại đi phòng bếp, chỉ chốc lát sau, liền bưng một ly sữa tươi cùng một trứng chiên đi ra, đặt ở trên khay trà, đưa cho Hàn Thành Trì nói:
"Ăn chút gì đó đi con, rồi đi ngủ."
Hàn Thành Trì gật đầu một cái, an vị ăn, anh cũng không nói chuyện, chỉ là im lặng không lên tiếng ăn trứng chiên, từng miếng từng miếng nhai đặc biệt nghiêm túc. Ăn xong, anh liền bưng sữa tươi, một hơi uống sạch sẽ.
"Ăn no chưa?"
Bà Hàn phu nhân.
Hàn Thành Trì "Dạ" một tiếng, lại nằm lại trên sô pha.
Bà Hàn đứng lên, đem mâm thức ăn và ly sữa anh vừa xơi tái vào nhà bếp, ngay sau đó truyền đến tiếng nước chảy, một lát sau, bà Hàn phu nhân đi ra, rút khắn giấy trên bàn ra lau tay:
"Mệt mỏi thì phải vào phòng mà ngủ cho đàng hoàng. Đừng nằm ở chỗ này, cũng không thoải mái."
"Dạ." Hàn Thành Trì nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng không có đứng dậy, anh mở to mắt, nhìn đèn treo ở phòng khách, phát ra ánh sáng ngời ngời, anh cũng nhớ tới lắc tay mình tự ý mua cho Cố Lan San, sau đó tinh thần hoảng hốt một hồi, thật lâu sau đó, mới lên tiếng hỏi: "Mẹ, gần đây Lan San có liên lạc với mẹ không?"
Nhắc tới Cố Lan San, sắc mặt mẹ của anh trở nên đặc biệt buồn bã, giọng điệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241842/chuong-909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.