Dương Lan Phong là anh họ thứ 5 của Thịnh Thế, tự nhiên hiểu Thịnh Thế, cũng che chở Thịnh Thế, cho nên, liền bỏ Thịnh Thế sang một bên mặc kệ, cứng rắn bắt lấy cổ tay Hàn Thành Trì đang nắm cổ áo người khác:
“Thành Trì, đủ rồi, buông tay!”
Hàn Thành Trì muốn tránh thoát tay Dương Lan Phong, nhưng anh đâu phải đối thủ của người trong bộ đội được huấn luyện nhiều năm như Dương Lan Phong, cuối cùng chỉ có thểnhìn chằm chằm tên đàn ông say bét nhè bị đánh đến không nhận ra nổi, đáy mắt lóe ra ánh sang âm lãnh giống như là muốn đem người nọ nghiền xương thành tro, môi anh hơi giật giật, tay nắm cổ áo tên nọ hơi rung, sức lực đột nhiên lại gia tăng, sau đó liền hung hăng thả lỏng cổ áo hắn.
Lúc này Thịnh Thế mới hài lòng chịu buông tha cho người đàn ông trước mặt, hung hăng đẩy hắn ra, sau đứng thẳng người, anh sửa lại quần áo bị xốc xếch của mình, nghiêng đầu, nhìn Hàn Thành Trì.
Lúc này, mặt mày Hàn Thành trì một mảnh mạnh khỏe, giống như là mảnh ngọc thạch ôn hòa quý báu nhất. Lúc Thịnh Thế nhìn anh chằm chằm, anh cũng không ngại nhìn lại Thịnh Thế, hai đấng mày râu, tầm mắt hung hăng đụng vào nhau, không ai nhường ai giữa tình cảnh hỗn loạn vô cùng như thế.
Vậy mà, Thịnh Thế chỉ dừng lại hai giây, liền dời đi tầm mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh Cố Lan San, vây cô vào trong ngực, thận trọng hỏi thăm:
“Sở Sở, người nọ có thương tổn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241819/chuong-898.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.