Editor: Cà Rốt Hồng
Vương Giai Di đứng lên theo, nhìn bóng lưng bà Cố: “Bác, có phải bác vẫn còn giận con hay không?”
“Con biết con sai rồi, về sau con sẽ không như vậy nữa, bác không cần tức giận được không? Bác giúp con, cầu tình với ba con, để cho con về nhà, có được hay không?”
Bà Cố nghiêng đầu, nhìn Vương Giai Di một cái, không nói gì, chỉ là bên môi chứa một nụ cười yếu ớt, giống như là giễu cợt, hừ nhẹ một tiếng, liền bước lên cầu thang lên lầu.
...
...
Cố Lan San vẫn cảm thấy tinh thần của mình không được tốt, cô nghĩ có thể là do lạnh, thân thể lười biếng, chỗ nào cũng không muốn đi, hơn nữa cũng không thèm ăn, liên tục mấy ngày đều là như thế, Thịnh Thế cảm thấy có chút không bình thường, muốn dẫn cô đi bệnh viện xem một chút.
Cố Lan San lười biếng ôm gối đầu, lật người ở trên giường, nói: “Không muốn đi, đầu năm mà dẫn em đi bệnh viện, vậy chẳng phải một năm em đều đi bệnh viện à?”
“Ở đâu ra luận điệu sai lầm này?” Thịnh Thế xì mũi cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay lên nắm lấy cánh tay của Cố Lan San, xách cô từ trên giường lên, giơ tay lên, sờ sờ trán của cô, thấy không phát sốt, có chút yên lòng: “Nhanh mặc quần áo, đi khám xem rốt cuộc bị làm sao? Bệnh ít sớm trị, tránh càng về sau, em càng chịu tội nhiều hơn. Hơn nữa chúng ta mấy ngày rồi không có ra cửa, sang năm mới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241790/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.