Editor: Cà Rốt Hồng
Cố Lan San nói mấy câu nói đó, có bao nhiêu kiên quyết, có bao nhiêu hận ý sâu sắc, chỉ có mình cô biết, cô cảm thấy mình cắn răng, nặn ra từng chữ.
Sau khi cô nói xong, thì thật sự không có liếc mắt nhìn Hàn Thành Trì một cái, cô nhìn thẳng về phía trước, “Anh Hàn, mời buông tay của tôi ra!”
Lực đạo của Hàn Thành Trì hơi buông lỏng một chút, Cố Lan San liền rút mạnh tay của mình ra, kéo Triệu Lỵ đi ra ngoài cũng không quay đầu lại.
Hàn Thành Trì đứng tại chỗ, hơi nghiêng đầu, khóe mắt còn có thể trông thấy bóng lưng đã đi xa của Cố Lan San, tay của anh ta không nhịn được khẽ nâng lên, sau đó sờ sờ túi bên trái của mình, lần tìm lắc tay tinh xảo mang tên “Cảm ơn” kia, sắc mặt của anh ta trở nên trắng bệch phờ phạc.
Anh ta rốt cuộc là thế nào?
Anh ta rõ ràng đang bị bà Cố đuổi tận giết tuyệt như vậy, sau khi bị Cố Ân Ân kiên quyết vứt bỏ như thế, tim cũng đã trở nên như tảng đá, giống như không còn nhịp đập, giống như không còn cảm động, anh ta chỉ có một chấp niệm, chính là trả thù bà Cố, đoạt lại Cố Ân Ân, nhưng khi anh ta không từ thủ đoạn bước vào thành công của mình, vì sao anh ta không có khoái cảm, ngược lại lại cảm thấy đáy lòng có một nơi, càng ngày càng đau đớn?
Sau khi anh ta cùng Cố Lan San trở mặt, không gặp mặt qua mấy lần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241774/chuong-876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.