Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Cô đột nhiên cảm thấy chua xót nơi cánh mũi, nước mắt ứa ra quanh mi mà không rơi xuống nước, chỉ có thể nhìn anh.
Thịnh Thế đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nói, “Sở Sở, em đừng khóc. Dù nơi này có người thân của em, em lưu luyến, ở cùng với anh, không phải là chúng ta có thể ở chung sao? Sau này chỉ có hai chúng ta, em không vui ư?”
“Em thật sự rất vui... Nhưng mà Nhị Thập à, người nhà của anh thì sao?” Đối với khuyết điểm này, cô biết rõ huyết thống người thân vô cùng quan trọng, nơi này không thể nói bỏ là bỏ, mà Thịnh Thế lại vì cô, vứt bỏ lại tất cả ở sau lưng.
“Bọn họ ở lại Trung Quốc vẫn sẽ rất tốt. Chúng ta qua Pháp trước, đợi có con rồi mới trở về.”
“Nhưng mà... nếu em vẫn không thể mang thai thì sao?” Cố Lan San thực sự lo lắng về vấn đề này.
“Nếu là như vậy, Sở Sở, em yên tâm. Anh không cần, chúng ta không cần có con.”
“Vậy thì cả đời này anh sẽ không gặp lại người thân của mình sao?”
“Thời gian qua lâu, ông nội và ba sẽ thỏa hiệp. Đợi đến khi đó, hai chúng ta lại trở về.”
Nghe đến đó, Cố Lan San không kìm được mà rớt nước mắt. Cô ôm lấy cổ anh, sau đó òa lên nức nở.
Thịnh Thế vừa ôm eo cô vừa vỗ lưng cho để trấn an.
Thư ký đi làm thủ tục cho hai người xong xuôi rồi mới quay lại, cầm hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241710/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.