Chương trước
Chương sau
Đợi đến lúc cô mở mắt ngôi sao đã biến mất không thấy, Thịnh Thế ấm áp hỏi cô: “Cầu nguyện gì vậy?”

“Không nói cho anh, sau khi nói cho anh sẽ không linh nghiệm.”

Thịnh Thế cười ha hả, không hỏi tới nữa, tiếp tục cùng Cố Lan San ngước đầu ngắm sao.

Nhìn một lát Thịnh Thế liền nghiêng đầu nhìn về Cố Lan San.

Cô gái vẫn đang ngửa đầu ngắm bầu trời, trên mặt cô tràn đầy vẻ tươi đẹp, anh xuất thần nhìn trong giây lát thầm nghĩ, thì ra ánh sao đẹp nhất không phải trên trời mà là ở đây.

Nghĩ tới đây anh liền nhẹ nhàng vòng một vòng đi qua trước mặt Cố Lan San, cúi thấp đầu che tầm mắt cô đang nhìn sao trên trời, nói: “Cố Lan San, làm bạn gái của anh nhé.”

Cố Lan San giống như nghe thấy, nhưng cũng giống như không nghe thấy, ánh mắt cô nhìn thẳng trong chốc lát mới nhìn vào mắt anh, cô thấy trong đáy mắt anh lộ vẻ thâm tình, hưng phấn, so với những ngôi sao trên bầu trời mênh mông kia càng hấp dẫn tươi đẹp hơn rất nhiều, Cố Lan San nhìn chằm chằm khuôn mặt anh không trả lời.

Qua một lúc lâu thật lâu sau, bên tai bọn họ quanh quẩn tiếng sóng biển gào thét, Cố Lan San lại nghe thấy giọng Thịnh Thế lại truyền tới lần nữa: “Cố Lan San, làm bạn gái của anh nhé.”

Cố Lan San chớp chớp mắt sau đó khẽ khàng nói: “Được.”

Lời nói của cô rất ngắn.

Chỉ có một chữ, rất nhanh liền bị bao phủ bởi tiếng sóng biển.

Biến mất không thể tìm ra.

Nhưng Thịnh Thế vẫn nghe thấy được.

So với sóng to gió lớn của sóng biển, giọng nói của cô, chữ kia của cô lập tức khắc sâu vào trong tận đáy lòng anh.

Anh nghe cô nói: Được.

Còn anh nói là: Cố Lan San, làm bạn gái của anh nhé.

….

Khi hai người tiếp tục dắt tay nhau đi dọc theo bờ biển trở về phòng bên bãi biển của mình, Cố Lan San vẫn không nói nguyện ước của mình cho Thịnh Thế biết, nhưng lại rất tò mò nguyện ước của Thịnh Thế: “Nhị Thập, lúc nãy anh cầu nguyện sao?”

“Ừ.”

“Cầu gì vậy?” Cố Lan San tự nhiên hỏi dò, sau đó liền cười hì hì nhìn Thịnh Thế nói: “Anh có quyền lựa chọn không trả lời, nếu như anh sợ ước nguyện của anh sẽ không trở thành hiện thực.”

“Không sao, nguyện vọng của anh đã thực hiện được, vừa mới xong.” Thịnh Thế cười dắt tay Cố Lan San, chầm chậm cởi quần áo, sau đó nói: “Ừm nguyện vọng của anh là hi vọng cô Cố Lan San có thể làm bạn gái của anh.”

“Ồ.” Cố Lan San đáp một tiếng, sau đó liền nhìn lên bầu trời đầy sao, nói: “Không biết ước nguyện của em lúc nào sẽ thực hiện được.”

“Nói cho anh biết, anh giúp em thực hiện.”

“Không nên, nói cho anh biết ước nguyện sẽ không linh.”

Cố Lan San kiên quyết lắc đầu rồi nhảy dựng lên chạy tới trước phòng bên bờ biển của họ, đẩy cửa sổ thủy tinh ra chạy vào.

….

Buổi tối đương nhiên phải ngâm suối nước nóng.

Ngoài trời.

Cô Lan San và Thịnh Thế cùng nhau ngâm, xuyên qua cây lá sum suê còn lờ mờ trông thấy ngôi sao nơi xa xôi, thỉnh thoảng còn có ngồi sao xẹt qua, Cố Lan San cũng không quên ước một điều ước cho mình.

Nhưng nguyện vọng của cô cũng chỉ được ước có hai lần, tính lang sói của Thịnh Thế lại bộc phát rồi.

Loại chuyện làm tình này thật ra nhân tố bên ngoài cũng rất quan trọng, bây giờ đang ở nước ngoài có tiếng sóng biển tầng tầng lớp lớp truyền tới, hoàn cảnh thiên nhiên ở đây như thủa ban sơ, Thịnh Thế và Cố Lan San dường như vô cùng hăng hái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.