Chương trước
Chương sau
Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Chỉ là chuyện thân thể mình, cô hiểu, uống thuốc bắc lâu như vậy, cô và Thịnh Thế đến giờ đã làm nhiều lần như vậy, bọn họ đều chưa từng dùng biện pháp tránh thai, nhưng cô vẫn luôn không thể mang thai lần nữa.

Bác sĩ có nói, cô sinh non hai lần liên tục, khiến thân thể rất yếu, rất khó mang thai đứa bé thứ ba.

Là rất khó mang thai, cũng không đến nỗi vẫn không có bầu được chứ?

Cố Lan San nghĩ tới đây, trong lòng hơi nặng trĩu khó chịu.

Nếu thật sự cô vẫn không có bầu không được một đứa bé, cô phải làm gì?

...

...

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, đã là 11 giờ đêm, bởi vì là mùa đông, gió rét vi vu, cả đoạn đường yên tinh bất ngờ.

Thịnh Thế nắm cổ tay Lan San, lên xe, nổ máy, chậm rãi chạy nhanh lên đại lộ, lúc đi ngang qua một nhà bán cháo 24h, Thịnh Thế nghiêng đầu, hỏi Cố Lan San: “Sở Sở, có muốn ăn khuya chút gì hay không?”

Cố Lan San sờ bụng một cái, hình như có một chút xíu cảm giác đói, liền gật đầu một cái, coi như là đồng ý.

Gần tối, xe ít, rất dễ tìm chỗ đậu xe, sau khi Thịnh Thế dừng hẳn xe sau, liền dắt tay Cố Lan San, vào tiệm chao. Anh thấy Cố Lan San thích ăn nhất cháo hải sản, màu vàng cam, Thịnh Thế thân thiết múc thêm một chén nữa cho Cố Lan San, đẩy tới trước mặt cô.

Sau khi khuya, Thịnh Thế đưa Cố Lan San đến một khách sạn cách Thập Lý Thịnh Thế không xa, thuê một phòng.

Gian phòng trang trí rất đẹp, bốn phía vách tường, có hai mặt đều là kính, ở góc kính, còn có một cái bàn tròn, để hai cái ghế nhỏ, trên bàn nhỏ còn để một cái máy pha cà phê phục cổ, một bên để một lon không cà phê Blue Mountain chưa mở.

Cố Lan San đi tắm rửa trước, lúc đi ra, chỉ bọc một cái áo choàng tắm, sau đó chợt muốn đến trước cửa kính pha cà phê.

Thịnh Thế lau tóc ướt, đi ra từ trong phòng tắm, đã thấy hương cà phê thơm ngát. Anh khẽ đứng dựa vách tường ở cửa phòng tắm, nhìn cô gái khom người pha cà phê trước cửa sổ sát đất, ánh mắt và trái tim đều trở nên dịu dàng.

Cố Lan San pha cà phê xong, rót hai chén, nghiêng đầu, liền thấy một cái khăn tắm, che kín nửa người dưới của Thịnh Thế. Cô bưng ly cà phê lên, quơ quơ về phía Thịnh Thế. Trong lòng Thịnh Thế sáng tỏ đạp bước, đi tới, kéo một cái ghế ra, ngồi đối diện với Cố Lan San, bưng cà phê lên truớc mặt, từ từ nhấp một ngụm.

Dưới khách sạn bọn họ ở, là Bắc Kinh không có đêm, xa hoa truỵ lạc, cực kỳ xinh đẹp, ánh sáng hất lên trời đêm, tạo ra những mảng xanh lam óng ánh trong suốt. Cố Lan San bưng cà phê, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đẹp đẽ tinh xảo như thế, lông mi thật dài chợt nháy hai cái, cô liền nghiêng đầu, nhìn Thịnh Thế bên cạnh, thình lình mở miệng, nói: “Nhị Thập, anh có thể theo đuổi em như vậy...em thật sự rất vui.”

Lời này của Cố Lan San, lời mang ý tốt, nhưng rơi vào tai Thịnh Thế, vẫn cảm giác có một chút ý gì khác, anh đặt ly cà phê xuống, nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San, chăm chú quan sát cô một lát, mới lên tiếng, hỏi: “Sở Sở, lời này của em là có ý gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.