Editor: Lovenoo1510
Cố Lan San chợt ho khan một tiếng, không nghĩ tới vậy mà mình lại đeo vòng vào mình, mặt cô rất đỏ, lo lắng lại thuần chất hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Thịnh Thế, trả lời đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, em là vì anh mà suy nghĩ, nên mới không nguyền rủa anh thật sự bị liệt dương, tiết ra sớm, vô năng, một giây là bắn ra, anh có ý kiến gì không?”
“Khụ khụ————”
Giọng nói Cố Lan San vừa dứt, hai người đi qua chợt ho khan hai tiếng, như là kiềm chế cười gì đó.
Cố Lan San há miệng, xấu hổ mặt như gan heo.
Tâm tình Thịnh Thế đặc biệt tốt nên lập tức kéo Cố Lan San vào trong ngực, nghiền ngẫm từng chữ một mà nói: “Không có ý kiến gì, em tính phúc anh cũng tính phúc, không phải sao? Sở Sở, bây giờ trời chưa tối, chúng ta trở về phòng bệnh, nghiên cứu thật tốt một chút, chân chân chính chính xem tính phúc là cái dạng gì?”
Hai người qua đường này nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Sau đó buổi tối hôm đó, trở lại phòng bệnh, Thịnh Thế và Cố Lan San thật sự chân chân chính chính nghiên cứu tính phúc là cái dạng gì.
Sau đó đến cuối cùng, lúc nằm ở trên giường bệnh Cố Lan San cảm thấy mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc hơi thở mỏng manh, cô đã cực kỳ hối hận nghĩ, từ nay về sau cô không bao giờ nói một tên đàn ông nào bị bệnh liệt dương vô năng một giây là bắn ra nữa!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241581/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.