Mặt Cố Lan San đỏ lại mà giơ tay lên, đập vào bả vai Thịnh Thế một cái, Thịnh Thế liền khó chịu hừ một tiếng, Cố Lan San lại cho rằng bản thân động đến vết thương của anh mà lập tức quan tâm mở miệng: "Nhị Thập, làm sao không?"
Thực ra cũng chỉ chạm vào vết thương một chút thôi, Thịnh Thế chỉ theo bản năng mà hừ một tiếng, bây giờ cũng đã không có chút cảm giác đau nào rồi, nhưng mà Thịnh Thế lại thchs nhìn dáng vẻ Cố Lan San quan tâm anh, cho nên liền lập tức làm vẻ mặt nhăn nhó, giả vờ dáng vẻ vô cùng khó chịu đau đớn.
Cố Lan San không hề nghi ngờ mà lập tức lên tiếng hỏi: "Chỗ nào đau vậy?"
Thịnh Thế chỉ bừa một chỗ sau lưng: "Chỗ này."
Cố Lan San liền dịch đến sau lưng Thịnh thế, thấy không có máu thấm qua thì trái tim cô cũng bình tĩnh lại, cô đưa tay mà nhẹ nhàng chạm nhẹ vào chỗ mà Thịnh Thễ chỉ qua loa đó: "Chỗ này sao?"
"Ừ." Thịnh Thế gật đầu một cái, Cố Lan San liền chạm lên rồi nhẹ nhàng thổi một chút, Thịnh Thế cảm giác được hô hấp mềm mại của cô đang phả ra trên lưng mình, đặc biệt tê tê mà thoải mái, liền đưa lưng về phía Cố Lan San, nhắm mắt lại, dáng vẻ hưởng thụ nói: "Sở Sở. thổi lệch rồi, ở bên trên một chút."
Cố Lan San liền làm theo.
Thịnh thế mở cờ trong bụng "Dịch bên trái một chút...Ừ.. Đúng rồi, đúng là chỗ này, ừ... Bên phải một chút... Bên dưới, bên dưới..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241553/chuong-766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.