“Nhị Thập, lời nói của mẹ con có nghe thấy hay không?”
Mẹ Thịnh là người thiếu kiên nhẫn, thấy Thịnh Thế trầm mặc không nói, lên tiếng thúc giục gấp rút nói.
Thịnh Thế gật đầu một cái, bày tỏ mình nghe.
Mẹ Thịnh giống như là nói lên cho thỏa ghiền:
“Nhị Thập, mặc dù tuổi con không phải là quá lớn, nhưng con nên biết trách nhiệm trên người con tương đối nặng nề.”
Thịnh Thế cảm thấy hơi nhức đầu, không biết từ lúc nào, anh cũng bị buộc phải kết hôn vì lợi ích gia tộc, nhanh chóng ăn hết thức ăn trong chén, sau đó đem chén đặt lên trên bàn, ngón tay thon dài trắng nõn của anh nâng lên, vuốt vuốt lỗ tai của mình, liếc mắt nhìn mẹ Thịnh, dừng một chút, nói:
“Con ăn no, mọi người ăn từ từ, ngủ ngon.”
Sau đó đi thẳng lên lầu.
Lưu lại mẹ Thịnh đang tức đến cắn răng nghiến lợi.
Thịnh Thế trở về phòng, lười biếng nằm trên giường, mở ti vi, lòng không yên vẫn cố xem.
Anh lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Cố Lan San, đánh được mấy từ, sau đó trầm mặc một hồi, lại bôi bỏ cả, ném điện thoại sang một bên.
...
Cố Lan San cảm giác mình sắp điên rồi.
Mỗi ngày, bất luận cô làm gì, trong đầu bao quanh đều là bóng dáng của Thịnh Thế.
Cho dù cô làm chuyện gì, cũng có vẻ không yên lòng, trên công tác nhiều lần xảy ra vấn đề, nhiều lúc, đang nói chuyện với người khác, ngay cả đi bộ cũng sẽ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241499/chuong-737.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.