Edit: Nhật Dương
Cố Lan San lặng lẽ gật đầu nói: “Ừ.”
Hàng lông mày của Thịnh Thế giãn ra, anh khẽ cười: “Sở Sở, đừng để anh đợi quá lâu.”
Cố Lan San lại gật đầu.
Thịnh Thế khẽ cười thành tiếng: “Thật ra thì lâu một chút cũng không sao.”
Đầu Cố Lan San nhẹ nhàng cọ lên ngực anh, để cô cảm nhận được sinh lực của anh, cô nhanh chóng dời đi đề tài, cô muốn tìm chuyện để hi vọng nhầm dời đi sự chú ý của anh, để anh quên đi sự khó chịu mà chờ cứu viện đến.
“Nhị Thập, bây giờ cũng qua Tết Nguyên Đán rồi, qua một thời gian nữa là đến sinh nhật của em, anh có nhớ không?”
“Nhớ.”
Sao anh có thể quên sinh nhật của cô.
“Vậy anh đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em rồi sao?”
“Chuẩn bị, chỉ là không biết em có thích hay không, em muốn cái gì sao?”
Cố Lan San suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Chỉ cần anh đưa, em đều thích.”
“Ha ha.” Tâm trạng của Thịnh Thế rất tốt, anh khẽ cười ra tiếng.
Cố Lan San lại hỏi: “Nhị Thập, anh có nguyện vọng gì hay không? Em vẫn cảm thấy người muốn gió được gió, muốn mưa có mưa như anh thì không cần nguyện vọng.”
“Anh có.” Khi nói đến nguyện vọng của mình thì Thịnh Thế thật sự đã bị Cố Lan San thành công dời đi chú ý lực, anh nói: “Nguyện vọng của anh là sáu một.”
“Sáu một?” Cố Lan San không hiểu nên hỏi ngược lại Thịnh Thế, đây là nguyện vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241450/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.