Sau đó liền nhìn một đôi mắt đen nhánh của Cố Lan San, rõ ràng sáng lên nhìn mình chằm chằm, nhìn thấy mình quay đầu, cô liền nhếch môi nở nụ cười, giống như một đứa bé, mềm mại, ngún nguẩy: “Nhị Thập, anh ném thử một chút đi, ăn ngon lắm.”
Vừa nói, cô liền bưng hai tay đưa lên trước mặt anh.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San một hồi, rốt cuộc vẫn phải đưa tay ra nhận lấy.
Bên trong nhà rất an tĩnh, chỉ có Thịnh Thế ăn mì phát ra tiếng động.
Cố Lan San ngồi ở bên cạnh, nghiêng đầu nhìn Thịnh Thế ăn mì, sau đó nhẹ giọng mở miệng, nói: “Nhị Thập, ăn ngon không?”
Thịnh Thế không để ý tới cô, mặt mày cũng đã dịu dàng hơn, không còn tức giận như lúc nãy nữa.
Cố Lan San vểnh môi, lông mi chớp chớp, cô lại tiếp tục mở miệng nói: “Nhị Thập, anh chạy ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh đến tìm em, chính là vì giận dỗi với em sao?”
Động tác ăn mì của Thịnh Thế dừng một chút, sau đó tiếp tục ăn mì, ăn hết mì, nước canh cũng húp xong.
Anh đặt lại bát không trên bàn.
Bên ngoài mưa vẫn rơi xuống như cũ.
Cố Lan San móc ra mấy tờ khăn giấy trong túi, đi ra ngoài cửa, thấm một ít nước mưa rồi trở lại, đứng trước mặt Thịnh Thế.
Anh ngồi, cô đứng, nhưng vẫn cao hơn cô.
Anh không biết cô muốn làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô chằm chằm, yên lặng theo dõi biến hóa.
Cô nhìn mặt của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241418/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.