Editor: Mèo (meoancamam)
Khi anh nghe thấy có người chạy tới báo tin, khi nói là đã tìm thấy Cố Lan San, anh theo bản năng hỏi lại một câu, còn sống hay đã chết?
Người kia còn chưa kịp nói cho anh đáp án thì anh đã chạy về phía này rồi.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở nơi đó mà đưa lưng về phía anh, trái tim của anh cả ngày hôm nay lúc này mới hạ xuống.
Anh đứng ở cửa, thở hổn hển, chạy hơn mười dặm, hiện giờ sau khi thấy cô, mệt mỏi như dời núi lấp biển mới đến.
Anh cảm thấy được chân mình dường như được đổ chì, lại không thể đi được.
Anh nhìn chằm chằm cô, tỉ mỉ đánh giá cô một lần, phát hiện cô tay chân hoàn hảo, ngoại trừ vẻ mặt có chút tái nhợt thì dáng vẻ cũng không giống như bị thương.
Quần áo trên người cô rất bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đầy bùn, bàn tay trắng nõn hình như có rất nhiều vết trầy, liền ngay cả trên lỗ taai cũng có một vết hồng.
Hai người đều không nói gì, những người quân nhân đứng trong phòng cũng ngầm hiểu mà không nói gì rời đi.
Trong không gian này chỉ còn lại Thịnh Thế và Cố Lan San.
Qua một lúc lâu, Cố Lan San mới đi tới chỗ Thịnh Thế.
Thịnh Thế liền cứ bất động đứng tại chỗ như vậy, nhìn Cố Lan San từng chút từng chút đến gần chỗ mình.
Cố Lan San vẫn đi tới trước mặt Thịnh Thế, cô nhìn chằm chằm Thịnh Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doat-hon-101-lan/2241416/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.